Tìm kiếm Blog này

24 thg 6, 2012

Ma thần kỳ huyễn chí - Chương 3

Mũi tên phượng hoàng

Phần 1


Trước cổng toà án tối cao có một bức tượng hình nữ thần chính nghĩa đeo dải băng bịt mắt, một tay cần cân, một tay cầm gươm hướng về phía đường chân trời rộng lớn. Trời xanh thăm thẳm, vắt ngang vài vạt mây trắng bay bay như bút lông ngỗng.

"Trời đẹp quá" - Trình Lượng thầm nghĩ, bước nhanh xuống vài bậc thang. Bên ngoài trời hơi nóng một chút. Anh xắn ống tay áo lên, sẵn tiện nới rộng chiếc cà vạt nơi cổ ra một chút.

"Khoan! Ngươi đứng lại đó! Khoan khoan!"

Một bóng người từ bên trong toà án nhảy bổ ra. Trình Lượng thở dài một tiếng, quay người lại. Viên cảnh sát mặc cảnh phục mặt mày giận dữ, nhảy một bước dài tiến đến trước mặt anh, thở phì phò.

"Sếp à" - Trình Lượng hờ hững mở mắt - "Có việc gì không?"

Quệt ngang tay qua trán thấm mồ hôi, viên cảnh sát kia lớn tiếng bực tức nói: "Trình luật sư, ngươi có biết cái tên đó nguy hiểm cỡ nào không? Chúng tôi đã mất rất nhiều công sức có thể lấy được mật mã trên mạng của hắn. Vậy mà sao ngươi lại đi thuyết phục quan toà rằng đó là mật mã có được phi pháp. Ngươi có biết hắn lúc trước đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn đánh bao nhiêu người không...?"

Trình Lượng chỉ cười nhàn nhạt một cách chuyên nghiệp, đáp: "Sếp à, nếu sếp đối với quan toà và bồi thẩm đoàn có ý kiến gì thì xin mời đến văn phòng luật sư của tôi. Tuy là tôi vẫn tính phí nói chuyện nhưng cảnh dân hợp tác, tôi có thể tường trình khúc chiết cho sếp nghe."

Mặt trời giữa trưa chiếu thẳng xuống đầu, trên đường không có gió, bậc thang dưới đế giầy cũng dần nóng lên.

"Vì tiền mà giúp người có tội! Vì tiền mà bán đứng pháp luật của Hongkong! Đám luật sư các người có phải đều là dodọng vật máu lạnh không?"

Viên cảnh sát nói càng lúc càng to khiến người đi đường cũng phải chú ý ngoái lại. Tuy nhiên cảnh cảnh sát sau phiên toà ra tranh cãi với luật sư biện hộ cũng thường diễn ra nên mọi người cũng không mấy ngạc nhiên.

"Lập Văn, không nên tranh cãi với đám luật sư này, chúng ta đi tìm chứng cứ khác sau." - Bạn của viên cảnh sát kia khuyên nhủ.

Trình Lượng lạnh lùng đáp: "Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng có người không nói lời vô ích rồi."

"Ngươi!" - Viên cảnh sát tên là Lập Văn" nhịn không được, nhào về phía trước như nói như muốn phun lửa giận vào mặt Trình Lượng: "Ta đã mất mấy ngày mấy đem tăng ca liên tục mới có thể phá giải được mật mã đó. Vậy mà vì ai nói một câu đã biến thành chứng cứ không có giá trị vậy?"

Trình Lượng thu mắt lại nhìn gã rồi nói: "Sếp à, phí luật sư của tôi rất cao, nhưng giờ tôi phải miễn phí tiếp chuyện sếp" - Anh đưa tay biểu thị: "Đã hơn 3 phút rồi, vậy là đến cực hạn của miễn phí rồi nhé. Tôi và sếp không giống nhau, đối với án đã xử qua ba cấp thì coi như đã định. Có dài dòng vô ích cũng thế thôi."

Anh cực kỳ lễ phép cúi đầu chào hai viên cảnh sát, lòng thầm nghĩ cuối cùng cũng có thể dời khỏi cái chỗ nóng bức này.

"Hừ! Ai cho ngươi..." - Viên cảnh sát đưa tay toan kéo lại, vô tình chạm vào ngón tay Trình Lượng. Gã chợt "A" lên môt tiếng. Chạm vào ngón tay Trình Lượng có cảm giác như phải bỏng, mà trời còn đang nắng, càng bỏng rát hơn nữa.

Viên cảnh sát lùi về sau, thổi thổi tay, trợn mắt nhe răng nhìn Trình Lượng: "Ngươi làm trò quỷ quái gì vậy?"

Trình Lượng cảm giác kỳ quặc, đưa mắt nhìn số hiệu của gã: "PC66336" rồi lẩm bẩm: "Kẻ này nhất định có bệnh mà..."

Bỗng một trận gió thổi đến trước mặt khiến toàn thân anh lạnh run, không tự chủ được phải lùi về sau, loạng choạng như muốn ngã. Một cánh tay mạnh mẽ từ đằng sau đỡ lấy anh, sau đó một bàn tay vẫy ra phía trước mặt. Khí lạnh lập tức suy giảm.

"Alfred, cẩn thận" - Người đứng đằng sau dịu dàng nói nhỏ. Đó là một thanh niên cao lớn mặc áo sơ mi, dáng vẻ nhanh nhẹn đẹp trai, tính cách có vẻ dễ chịu, miệng nở nụ cười lễ phép nói: "Sếp này, không hiểu tay sếp ra sao rồi?"

Viên cảnh sát kia còn đang tò mò không hiểu vì sao Trình Lượng đột nhiên ngã lùi ra sau, bỗng thấy bàn tay không hề nóng nữa, tựa như không có chuyện gì xảy ra. Gã nhíu mày quan sát cánh tay mình, thầm nghĩ không lẽ bản thân trúng tà?

Trình Lượng hít sâu một hơi, đứng thẳng dậy khó chịu nhìn người đứng sau mình, không hề khách khí nói: "Có phải anh lại "trùng hợp" gặp tôi không, bác sĩ Đồng?"

Chỉnh cặp kính trên mũi, hiện giờ Từ Tử Lăng đã quen với thân phận bác sĩ "Đồng Nhật Tiến". Y ôn hoà cười nói: "Thật trùng hợp, đúng là tôi mới đi chữa bệnh về."

Vừa nói chuyện y vừa lơ đãng đặt tay lên vai Trình Lượng một cách kín đáo. Một luồng sáng bí ẩn toát ra từ đầu năm ngón tay y, chầm chậm nhập vào thân Trình Lượng.

"Lập Văn, thôi đi nào." - Viên cảnh sát đồng nghiệp kéo cảnh sát kia đứng lên - "Chúng ta về đồn trước đã."

Lập Văn đẩy tay đồng nghiệp ra, trừng mắt tức dận nhìn Đồng Nhật Tiến đang đặt tay lên vai Trình Lượng bảo vệ, thầm nghĩ: "Sao phải để tay thế kia? Lẽ nào ta lại làm gì Trình đại luật sư chứ? Ta là cảnh sát của Hongkong, có nhiệm vụ bảo vệ người dân. Chỉ là huých hắn có một cái thôi mà, việc gì mà phải bảo vệ ghê vậy chứ."

Nghĩ vậy rồi gã toan cùngTrình Lượng lý luận tiếp nhưng Trình Lượng đã nhặt bao hồ sơ lên, dự định bước đi.

"Hả? Ngươi đứng lại cho ta! Ngươi có lễ phép không vậy? Ta còn chưa nói xong mà."

Lập Văn căm tức gào lên như muốn đuổi theo. Trình Lượng cáu kỉnh quay đầu lại lạnh lùng nhìn hắn. Đôi mắt rất đẹp của anh như loé lên một tia nhìn nghiêm khắc khiến Lập Văn giật mình, trong nhất thời không biết phản ứng sao.

"Lập Văn, đi thôi, chúng ta đi tìm thêm chứng cứ khởi tố." - Đồng nghiệp kia kéo Lập Văn. Khoé miệng Trình Lượng hơi nhếch lên: "Các vị vui lòng tìm chứng cứ nào có hiệu lực và căn cứ nhé. Bằng không ta vẫn sẽ bác bỏ chứng cứ của các vị."

Nói xong hắn bước nhanh khỏi toà án. Trời đột nhiên thay đổi, mặt trời biến mất, dường như sắp có cơn mưa to.

"Alfred, để tôi mở cửa xe cho." - Đồng Nhật Tiến thấy Lập Văn bị đồng nghiệp lôi đi mới thở phào nhẹ nhõm, thu tay lại, đồng thời cầm luôn bao hồ sơ của Trình Lượng nói tiếp: "Cậu mặc thêm áo vào đi, trời trở gió đó."

Thông thường thì Trình Lượng rất thích nghe câu nói này. Anh thích làm việc một mình, nhưng cũng thích có người ở bên khi anh làm việc một mình. Người đó chỉ cần yên yên lặng lặng để anh làm việc là được. Cảm giác đó dễ chịu hơn so với một căn phòng trống trải. Chỉ cần người đó tồn tại như không tồn tại là được rồi.

Nhưng người có cái cảm giác tồn tại như không tồn tại này lại không bình thường...

Trình Lượng ngẩng đầu nhìn quanh, thấy xe Đồng Nhật Tiến liền bước lại ngồi vào ghế trước, y phục ném xuống ghế sau, nghiêng người khép mắt lại nói: "Án xử xong rồi, Ted cho tôi một ngày một đêm nghỉ, chúng ta về nhà."

Anh nói mà không màng người kia có nghe không, cũng không hề nhắc lại.

Đồng Nhật Tiến vào ngồi phía bên kia, kéo dây an toàn hộ Trình Lượng. Bất giác y nhìn về phía bậc thang của toà án tối cao, cảm nhận được một luồng gió kì quặc thổi xoáy ốc, người thường không thể thấy được. Gió mỗi lúc mỗi lớn hơn, cuốn thẳng về phía chân trời, tạo thành một tầng mây thấp màu xám.

Viên cảnh sát kia... hình như có điểm kì lạ.

Đồng Nhật Tiến lo lắng nhìn về phía Trình Lượng đang ngủ trên ghế. Đã hơn một năm sống chung, y biết rõ tính cách của Trình Lượng. Cực kì cố chấp, thích nhất là khiêu chiến với uy quyền. Vì thế mà anh đã trêu chọc đến không ít thứ kỳ quái.

Nếu chỉ là người thì phiền phức không lớn. Y có đủ tự tin có năng lực bảo vệ tốt cho Trình Lượng cả đời này.

Nhưng nếu thứ trêu chọc vào không phải "người"...

Do đó cần giúp đỡ...

Có điều Trình Lượng rất lấy làm phiền não về hai "người" kia.

Nói thật Đồng Nhật Tiến hiểu vì sao Trình Lượng lại thấy phiền về họ. Có điều là... rõ ràng tâm tư của Trình Lượng rất tốt, nhưng Đồng Nhật Tiến luôn có một cảm giác không thể tiến sâu vào thế giới của anh được. Trình Lượng và Trọng thiếu dường như không giống nhau. Mỗi lần Đồng Nhật Tiến muốn thâm nhập vào thế giới cuả anh, anh nhất định xa cách, thậm chí là lạnh lùng cự tuyệt. Muốn biết tâm tư của Trình Lượng, xem ra phải tìm hai "người" kia bàn thảo.

Tốt xấu gì dù sao họ cũng là bạn.

Đồng Nhật Tiến thở dài, nhìn Trình Lượng. Mấy ngày mấy đêm lo vụ án đã khiến anh mệt mỏi rã rời. Anh đã ngủ say trên ghế, gương mặt tuy uể oải nhưng hàng mi dài hạ xuống vẫn đẹp đẽ như cũ. Chỉ là dường như giấc ngủ của anh vẫn tràn đầy ưu tư.

Đồng Nhật Tiến kết chỉ, đẩy ra phía trước. Một đạo bùa gặp luồng gió trong không khí, rồi cả hai cùng biến mất không tăm tích.

Dải dây vứt trên đất bị lấy lên, tung sang trái, tung sang phải, gập vào rồi lại cởi ra. Dường như cảm giác chưa thoả mãn, A Phong cười hì hì buông tay, dải dây rơi xuống đất rồi lại bị thu lại vào tay, gập thành hai đoạn ngăn ngắn.

Hi dùng cả hai tay ôm lấy thắt lưng A Phong, ngắm nghía "người đẹp" trong lòng, nhưng lại có chút buồn bực mà thở dài. đối với việc A Phong chuyên chú "thắt cà vạt", hắn thấy rất chi là nhàm chán, chỉ muốn đem cái sợi dây đen kia quăng phắt sang một bên. Bởi thế mà hắn quyết định trêu chọc cái đầu đang lúc lắc kia cho đến khi ngừng thì thôi.

"Mỗi lần thấy Alfred thắt đều rất dễ dàng cơ mà..." - A Phong buồn bực nói một câu, tay đặt lên ngực Hi đẩy ra - " A Ron, ngươi đừng có lộn xộn nữa!" - Cậu né sang một bên, tránh để Hi thổi thổi vào lỗ tai. - "Ta nhất định phải thắt cho bằng được!"

Hi không chịu dừng, cứ liên tục thổi mạnh vào lỗ tai trêu chọc. Tóc mai mềm mại bên má bay bay, lộ ra làn da trắng nõn, dính chút nước bọt lại ửng hổng lên. Hi hơi mỉm cười, thổi mạnh hơn nữa. A Phong tức giận vừa quay sang nhìn thì một luồng khí đã thổi thẳng vào mắt cậu. Cặp lông mi dài bị dính ướt, ngứa ngáy khó chịu. Hi bật cười, đưa cà vạt lên mắt lau lau: "Đã bảo rồi, ai bảo cử động nào."

A Phong giằng ra, tự đư tay dụi mắt. Hi cười nắm lấy tay cậu, hôn phớt vào má rồi nắm chặt cả hai tay A Phong lại không cho giãy dụa nữa, kéo người yêu vào lòng, yêu thương hôn lên đôi lông mi dài kia, rồi từ mắt xuống má, kiên quyết không buông.

Hi cơ thể không có nhiệt độ nhưng khi môi chạm má A Phong cũng cảm nhận được sự ấm áp. A Phong thân thể luôn ấm áp, ôm lấy cổ Hi, tự động cũng truyền nhiệt vào thân thể lạnh ngắt ấy.

Trong lòng cậu mơ hồ nghĩ đến cái cà vạt kia - "Alfred liệu có giận ko nhỉ?" thì Hi đã kéo tuột cậu lên ghế sô pha, cuộn cậu kéo vào trong lòng. Y phục bị cởi ra vứt đầy trên đất. A Phong thở hồng hộc, dùng tay đẩy Hi ra: - "Ron! Cái... cái ... cà vạt này là của Alfred, nếu như làm dơ thì hắn... hắn sẽ tức giận lắm đấy!"

Những thanh âm vừa trầm vừa dịu dàng này lọt vào tai Hi, tuyệt đối không phải là chuyện gì xấu.

Hi cười gian xảo: "Ừa, này thì..." - Hắn vung tay lên, chiếc cà vạt nằm dưới sofa lên rồi cúi đầu xuống hôn A Phong một cái trước: - "Để ta giúp hắn bảo quản nhé". Hắn cười thật gian sảo, chậm rãi đem chiếc cà vạt cuốn lên cổ A Phong rồi thành thạo thắt thành một nút thắt cà vạt.

A Phong đỏ mặt, trong mắt loé lên ánh sáng màu đen. Trên phần ngực trắng nõn xuất hiện một cái cà vạt đen, tựa bạch ngọc đẹp mê người.

Hi ngồi, nhìn xuống thân dưới của A Phong một hồi lâu khiến A Phong xấu hổ phải đưa tay lên che mắt hắn: "Ron!" - Âm cuối vang lên, có chút xấu hổ, giống như chịu ko được. Hi bật cười một tiếng, khẽ hôn xuống vành tai cậu nói: "A Phong đừng sợ nào, ta thích nhìn ngươi mà."

"Ai thèm sợ chứ!" - Buông tay ra, khí thế bừng bừng trừng mắt - "Ta mà thèm sợ ngươi à?"

Lời còn chưa dứt thì môi trên đã bị cắn một cái. A Phong hít một hơi dài, khí thế hùng hổ lại biến thành dịu dàng nhìn người tình. Hai người không hề muốn rời xa nhau, cả thể xác và tinh thần đều hoà làm một. Bởi quá bận rộn âu yếm, lúc thì đùa giỡn lúc thì yêu thương, bất thình lình có tiếng người đẩy cửa bước vào.
 Đồng Nhật Tiến cười hiền lành nhìn Trình Lượng bực dọc đá vào cửa, mồm lầu bầu hỏi vì sao hôm nay đến muộn như vậy. Anh không giải thích là chỉ vì muốn tối nay Trình Lượng có thể ngủ ngon, chỉ nhẹ nhàng đẩy Trình Lượng vào nhà rồi nói: "Tôi đi làm cơm, hôm nay ăn cơm ở nhà tôi rồi về ngủ, được ko?"

Trình Lượng theo thói quen toan cự tuyệt nhưng Đồng Nhật Tiến đã lôi tuột anh vào phòng. Hai người chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra trong phòng thì ánh sáng xanh lục loé lên chói mắt, ánh sáng như dùi chiếu vào mắt không thể mở ra. Hai người đưa tay che mắt, đợi đến khi ánh sáng dần tắt, dụi dụi mắt nhìn thì chỉ thấy Hi đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế sô pha, còn A Phong từ đầu đến chân được phủ thảm che kín, lại bị Hi dùng quần áo che lấy như một cái núi nhỏ, lộ ra mỗi đầu người.

Thoáng nghe được tiếng A Phong uất ức nói: "Ron đúng là đại ma đầu mà! Để Đồng Nhật Tiến và Alfred thấy ta rồi! Ma đầu! Đại ma đầu!"

Hi cười không thành tiếng. Đồng Nhật Tiến thì ít khi thấy biểu tình này ở hắn, còn Trình Lượng hình như đã quá quen với cảnh này, bước qua, nhìn quần áo rơi lả tả trên sàn nhà. Bỗng anh sửng sốt, không dám tin cầm lấy một dải dây sớm đã bị chà đạp cho không còn hình dạng chiếc cà vạt của mình, gầm gừ nói: "A Phong! Nói bao nhiêu lần là không được nghịch quần áo của anh rồi hả?"

A Phong rúc đầu vào trong "núi thảm", rồi bỗng thò cổ ra nói năng rất hùng hồn: "Cái này là cà vạt, đâu phải quần áo?"

Trình Lượng nghe thế tức điên, tiến về phía trước toan tóm lấy A Phong. Hi vung tay lên. Đồng Nhật Tiến vội vàng đứng chắn trước mặt Trình Lượng: "Đừng, đừng! Ma điện hạ, Alfed đùa với A Phong ấy mà."

"Đồng Nhật Tiến ngươi tránh ra cho ta! Ai nói ta và nhóc con này đùa giỡn hả?" - Trình Lượng hung hăng cầm cái cựu cà vạt trong tay, dáng vẻ nhất định phải cho A Phong một trận.

"Ai bảo Đồng Nhật Tiến đến muộn chứ" - A Phong dòm dòm theo Đồng Nhật Tiến. Anh sang trái cái cổ của nó cũng tiến sang trái, sang phải cái cổ cũng di động theo. Rồi nó nhìn Trình Lượng bằng dáng vẻ không phục nói: "Đồng Nhật Tiến gọi người ta đến gấp như thế, ta và A Ron đến luôn, thế mà hắn để bọn ta chờ chứ bộ."

Vì chờ đợi nên A Phong mới chạy qua nhà Trình Lượng kiếm cà vạt đeo. A Phong cho rằng chỉ có đeo cà vạt của Trình Lượng trông mới đẹp trai được như Trình Lượng, còn cà vạt của Đồng Nhật Tiến tuyệt đối không có hiệu quả như vậy.

"Đồng Nhật Tiến kêu hai người đến?" - Trình Lượng càng nghe càng bực bội, đem cái cựu cà vạt ra trực tiếp quấn vào cổ Đồng Nhật Tiến như dây xích, hỏi: "Ngươi kiếm bọn họ đến đây làm gì?"

"Alfred giận rồi kìa! Ta đã bảo đừng có lôi cà vạt của y ra nghịch mà!" - A Phong đứng lên, ngón tay dí dí vào ngực Hi, dáng vẻ uất ức nói.

Hi nheo nheo mắt, nhìn mắt A Phong hơi đo đỏ, tay kéo A Phong lại gần. Hàng mi dài hạ xuống, A Phong dịu dàng kêu "Ứ" một tiếng, tay của Hi đang ôm chặt lấy ngang người.

"A Phong, mặc đồ vào!" - Trình Lượng túm lấy một cái áo ném phủ lên đầu A Phong, tay kia vẫn túm chặt lấy chiếc cà vạt quấn quanh cổ Đồng Nhật Tiến, đứng trước mặt Hi không chút sợ hãi trừng mắt nhìn nói: "Ta mặc kệ ngươi là quái vật gì, trước mặt ta không được bắt nạt A Phong!"

"Muốn chết hả?" - Hi đen mặt hừ một tiếng, không muốn nói nhiều, đưa tay lên kết ấn. A Phong thấy tình thế cấp bách, vội vàng nghe "oanh" một tiếng, mở cặp cánh trắng muốt phát hoả diễm ra.

Đồng Nhật Tiến trước tiên đánh ngất Trình Lượng, đem ôm anh vào lòng. Hi cũng hoảng hốt đưa tay ôm chặt lấy A Phong, hàng rào hắc linh toát ra, quây lấy thân hình A Phong.

Hoa lửa bay khắp nơi như muốn nhòe hết mắt người, khí nóng hỗn loạn, không khí bị xé rách. Vô số vết lốm đốm nhỏ nổ bôm bốp theo dòng linh lực của Hi, kết quả khắp nơi mờ mịt khói đen, mùi khen khét bắt đầu bốc lên.

A Phong thu lại hai cánh nhìn ba người đang cáu kỉnh kia, mắt liếc vòng quanh, cuối cùng lộ ra vẻ rất khổ sở:
- Lâu không mở cánh ra, cánh khô quá à.

Trình Lượng là người đầu tiên bật cười. Chẳng biết vì sao nhìn nhà của Đồng Nhật Tiến bị cháy sạch bách tâm tình cảm thấy khoái chí vô cùng.

Trình Lượng càng nghĩ càng buồn cười, kết quả là cười đến gập cả bụng lại. Nhìn thấy dáng vẻ tươi cười hồn nhiên đó, Đồng Nhật Tiến cũng không nhịn được mà cười. Tựa như là Trọng thiếu của ngàn năm trước vậy, không có gì thay đổi.

Hi cũng biết giờ làm mặt lạnh cũng chẳng có ích gì, cười cười ôm chặt A Phong, dựa đầu vào vai hắn. Cái con phương hoàng ngốc này, lúc nào cũng khiến người ta phải vui vẻ hết. Gã biết đôi cánh vàng của phượng hoàng làm sao mà khô được, thu phát tùy ý. Chẳng qua y muốn hóa giải mọi chuyện nên mới thế. Có điều làm vậy chắc chắn khiến y phải chịu một chút đau đớn. Nhìn cặp mắt đang cố nhịn đau kia, gã thầm nghĩ khổ thay cho thần thú phải ghìm nén năng lực tại nhân gian.

- Được rồi, ta không tính toán với Trình Lượng nữa. - Hi nói, dùng ngón tay nhấc y phục lên cho A Phong, tiện thể phẩy tay một cái hồi phục lại nguyên dạng căn phòng, quay về phía Đồng Nhật Tiến hỏi - Ngươi tìm A Phong có chuyện gì?

Vốn A Phong mê chơi trò chơi điện tử đến quên ăn quên ngủ, vừa thu lại năng lực mũi tên phượng hoàng thì đã ôm ngay lấy máy chơi game. Đồng Nhật Tiến thấy vậy liền nói với Hi:

- Là Alfred. Hôm nay lúc ta đến đón y thì trước cửa tòa có gặp một kẻ hình như không phải con người... - Đồng Nhật Tiến do dự nói, đầu tiên đem mô tả về cảm giác mà cơn gió kia đem lại kể ra - Ngọn gió kỳ lạ đó hình như còn mạnh hơn cả mũi tên phượng hoàng, hơn nữa cứ bám lấy người Alfred và viên cảnh sát kia...

A Phong đang chơi game bỗng ngẩng lên nhìn Đồng Nhật Tiến chăm chú nói:
- Trong ngũ hành thì mũi tên khí thuộc bộ lửa. Mũi tên phượng hoàng là năng lực của thần lửa, trong trời đất này không có dạng gió nào có thể khắc chế lại được mũi tên phượng hoàng cả. Mũi tên phượng hoàng mà gặp gió thì chỉ càng mạnh mẽ hơn thôi.

Trình Lượng bỗng đứng lên, ném cái cà-vạt không còn ra hình dạng gì kia vào thùng rác:
- A Phong có muốn ăn xíu mại không? Đồng Nhật Tiến mới mua, ta hâm nóng cho cậu ăn.

- Á! Có xíu mại nhất định phải ăn chứ! Alfred chẳng chịu nói sớm gì cả - A Phong lập tức nhảy nhót bám chặt vào lưng Trình Lượng. Tựa như một vầng thái dương nhỏ ấm áp trên lưng vậy. Trình Lượng vốn dĩ không thích gần gũi người khác, thế như lại để im cho A Phong bám vào lưng mình. Bởi vì thực sự rất ấm áp, thứ cảm giác khiến người ta không thể nào buông xuống.

- Ngươi là phượng hoàng gì chứ? Là yêu quái xíu mại thì có - Trình Lượng ngoài miệng thì trách cứ nhưng lại cười cười cõng A Phong trên lưng đi xuống bếp. Tuy trong lòng anh biết người này có thể là sinh vật mạnh mẽ nhất thế gian nhưng Trình Lượng lại có xu hướng thích đem A Phong trở thành một cậu em trai nhỏ.

Một cậu em trai ấm áp, dễ thương, ham ăn và hiền lành.

Do đó trong lòng Trình Lượng cho rằng cái gã lúc nào cũng thích nhúng tay ép A Phong tham dự vào chuyện này chuyện kia tên Hi kia là một kẻ nhỏ mọn. Vậy nên anh càng cho rằng việc Đồng Nhật Tiến chỉ vì chút chuyện nhỏ mà gọi Hi, Phong tới lại càng nhảm nhí. Đem A Phong đi ăn, để cho gã ma đầu kia và kẻ lắm chuyện bàn luận chuyện nguy hiểm thì hơn. A Phong thích hợp nhất là ăn no rồi ngủ, thế mới là sinh hoạt lý tưởng. - Nghĩ đến đây, Trình Lượng quay đầu nhìn lại trong phòng khách thấy Đồng Nhật Tiến và Hi, trong đầu suy nghĩ làm sao mới có thể khiến cho A Phong và thằng cha ma đầu hỗn láo kia không ở cùng một chỗ nhỉ?

Trong lúc đó, Hi miễn cưỡng dựa đầu vào sofa, nghĩ:
- Một gã cảnh sát có năng lực gió à? Ngươi nghĩ hắn không phải con người à?

Đồng Nhật Tiến đẩy đẩy mắt kính:
- Ngọn gió đó rất kỳ lạ. Ta phải dùng đến năng lực mũi tên phượng hoàng mới có thể miễn cưỡng bảo vệ Alfred, cũng không xua tan hết được. Ta đang nghĩ hay là hắn là loại thần tướng hay ma tôn gì gì đó...

Trong lúc đó Trình Lượng cũng bắt đầu lo lắng có khi nào kẻ đó lại là thế lực truy đuổi Hi và Phong không.

- Sợ gì? - Hi hừ lạnh - Cầu người không bằng cầu mình. Ta đã nói ta sẽ dạy ngươi tu luyện. Có ngộ tính cả ngàn năm của ngươi, hơn nữa lại được nhận mũi tên phượng hoàng của A Phong rồi, muốn đắc đạo thành tiên cũng khó quái gì chứ.

Thực ra Hi chỉ muốn đập bể béng đầu Đồng Nhật Tiến cho xong, có điều A Phong luôn lo lắng cho Đồng Nhật Tiến và Trình Lượng, làm xong ăn nói sao được. Giờ A Phong lại còn mê xíu mại nữa chứ.

- Ta mà thành tiên thì Alfred phải làm sao? - Đồng Nhật Tiến miễn cưỡng cười cười - Thế sau đó làm sao tìm được hắn?

Đã cô đơn cả ngàn năm, nghĩ đến một đời có thể bách niên giai lão, thành tiên và trường sinh bất tử thử hỏi quan trọng gì.

- Alfred? Không phải Trọng thiếu à? - Hi cười nhạt - Thành tiên rồi thì ngươi có thể mò về 1000 năm trước tìm Trọng thiếu của ngươi, ngươi bộ không biết chắc?

Đồng Nhật Tiến sửng sốt nhìn Hi, đôi mắt ẩn sau cặp kính cũng sáng lên. Hi không buồn chờ hắn trả lời, đứng lên:
- Ta đi xem gã cảnh sát kia thế nào. A Phong chờ nhé.

A Phong ở trong phòng bếp nói vọng ra:
- Ừ.

Đồng Nhật Tiến hẵng còn chưa qua được cơn ngạc nhiên về việc có thể tìm về quá khứ thì Hi đã độn thổ đi mất. Trình Lượng bước ra, liếc mắt nhìn Đồng Nhật Tiến:
- Đi nấu cơm thôi.

Xíu mại các thứ thì chỉ có A Phong mới xơi đến no được, còn dạ dày của Trình đại trạng dĩ nhiên không dễ hầu hạ như vậy rồi.
 ----------------

Trong tàu điện ngầm ánh sáng rất tốt. Nhân loại sợ bóng tối, bởi vậy trong sân ga ngầm cũng phải có vô số bóng đèn sáng rực rỡ. Ánh sáng từ bóng đèn chiếu xuống hắt bóng lên đoàn người. Người đi đâu, dù nhanh hay chậm, dù làm gì, dù là ai, bóng vẫn mãi mãi bám sát bên cạnh con người.

Một thanh niên đang ngồi hát tại cửa ra vào, trước mặt đặt album nhạc, đề bên cạnh một tờ giấy: "Bao nhiêu tiền cũng được"

Hát cũng rất hay.

Hi bước qua bên người hắn, thanh niên kia tựa hồ cảm giác được một năng lực vô cùng mạnh mẽ tấn công, không tự chủ được liếc mắt nhìn Hi một cái. Bốn mắt giao nhau, người kia run lên lẩy bảy, sắc mặt trắng bệch. Hi hiểu rõ nên thu bớt khí tức lại, tựa như một người bình thường, hai tay đút túi bước về phía trước. Trong thế giới ồm ào này cái gì cũng có.

Hi dừng lại, năng lực như nước chảy từ đầu ngón tay, tóc, lòng bàn chân, tựa như muôn ngàn sợi tơ mềm mại mà sắc lẻm tỏa đi khắp nơi. Cảnh sát kia vừa mới đến trạm tàu điện ngầm thì lập tức cắn chặt môi. Trước mặt như có một cơn bão cát ập đến, tựa như một bàn tay buộc hắn phải mở mồm ra. Trong nháy mắt khoang miệng tựa như muốn nôn vọt ra, cổ họng bị chặn đứng. Hắn không nhịn được ho khan một tiếng, cúi đầu xuống. Âm thanh ngày một khàn đi, đến cả ho khan cũng khó khăn. Thế nhưng người kia vẫn hoàn toàn không dự định ngừng tay.

- Hộc hộc - Sắp tới khéo chết mất. Bỗng năng lực bóp ngẹt cổ họng kia chợt biến mất, tựa như theo gió bụi bay lượn, tụ lại thành hình người. Hi cầm linh đao trong tay, một tay túm lấy cổ áo cảnh sát kia, lưỡi dao kề ở cổ, mắt híp lại, tóe ra ánh sáng xanh, nhếch mép cười:
- Ngươi còn dám chống lại năng lực mũi tên phượng hoàng không?

Cảnh sát kia thấy Ma tôn hiện ra, thần sắc kinh khủng liên tục lắc đầu.

- Ngươi là dạng gì, bản tọa nhìn thấy rõ.

Viên cảnh sát kia môi run lên kịch liệt, phát ra mấy tiếng "ô ô" vô nghĩa. Hi chau mày, tựa như đụng phải thứ gì đó rất bẩn thỉu, buông tay ra nói:
- Ba cái thứ này ta không lạ, đừng làm trò nữa.

Cảnh sát kia lùi lại hai bước, ôm họng nửa quỳ xuống trên mặt đất.

- Ngươi không thể trêu vào ta, càng không thể trêu vào chủ nhân của mũi tên phượng hoàng - Hi phẩy tay nói - Tránh ta thật xa vào, đừng để ta biết ngươi còn quấy rối Trình Lượng đấy.

Cảnh sát kia ôm ngực cố nén nỗi sợ hãi mãnh liệt, nhìn Hi biến mất trong làn bão cát tựa như khi mới đến. Hay là thực chất Hi chưa hề đến, chỉ là một ảo ảnh tạo ra bằng gió cát mà thôi.

Có thể điều khiển được ma vật ảo ảnh thành hình bằng gió cát, ít ra cũng phải là một Ma tôn. Có điều vì sao Ma tôn lại đi cảnh cáo một kẻ vì năng lực mũi tên phượng hoàng của thần giới? Thật thú vị.

Chẳng lẽ Ma tôn đã chọn mũi tên phượng hoàng làm năng lực muốn chiếm đoạt?

Đôi mắt đen ánh tên một tia nhìn nguy hiểm. Nếu như vậy thì tiên hạ thủ vi cường.

Hmm... Trình Lượng sao? Hôm đó lúc chạm vào tay hắn, hình như là một con người có năng lực mũi tên phượng hoàng.

Đần độn! Nếu có năng lực mũi tên phượng hoàng sao không mau mau tìm một nơi sơn thủy hữu tình tu thành tiên đi, lại còn dám đứng ở chỗ đông người ra tay với hắn kia chứ.

Hừ... Mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé là quy tắc thông thành ở cả ngũ linh lục giới. Đừng trách ta độc ác.

 TBC

7 nhận xét: