Tìm kiếm Blog này

23 thg 3, 2010

MT2

忘川之水

海内昆仑之墟,方八百里,高万仞,百神之所在。内有忘川之水,出东南隅,行至东北。中有九井,以玉为槛,宫阙壮丽,开明兽守之。上有炎火之山,乃弱水之源,神木丛生,远望光芒四射,凤凰栖之。

银发秀丽的青年抬头看一眼那高高在上的“炎火之山”,仿佛有宝盖般的云英覆盖着,一时明媚得让人有些睁不开眼睛。

还真是个漂亮地方。

银发青年心想着,淡青色的眉头轻轻蹙起。

“喂!你动作快一点,还在想什么。”他身后,剑眉星目的青年倚着梧桐树不耐的催促着,墨绿色的眼里带着一丝不羁。

银发青年好脾气的回身对他笑笑,姿容极美,带着股说不出的秀雅。“我要算算得冻多久,才能让炎魔他们顺利杀入神宫。”

墨绿色眼睛的青年一声嗤笑,修眉斜飞入鬓,看起来邪气十足的笑脸,却好像有说不出的魔力,只让人觉得实在是赏心悦目,过分的好看。“随便吧,随便。”他吐出嘴里面一直无聊嚼着的草根,懒洋洋地说,“反正神、魔两族你来我往这么多年,永远是谁也打不死谁,有够无聊。”

银发青年看着他的笑容,不由得也笑:“你在魔界修炼不也成天喊无聊,陪我来神界走这一趟,总好过你独自在魔界无趣。”

可是,昆仑也很无趣啊。

羲无聊的四处打望,就算是神仙境界,这几千年间经常看的风景也没什么新意。

银发青年见他的表情,就知道好友快要闷得发火了。当下手掌翻转,念出魔咒,慢慢的,他的周身开始泛出明蓝色的光芒,连银色的长发也转变成水蓝色,仿佛最清澈的清泉映在最通透的蓝天下的颜色。

而他脚下的花草却开始慢慢变黑、枯萎,随着那蓝色光芒的扩大,渐渐地,炎山上奔腾而下的弱水变得缓慢而凝滞,直到成为冰柱一般挂住山壁之上。

“浊水之触。”银发青年轻喝一声,双手举过头顶,托起一团蓝色的光芒,然后猛的砸入弱水形成的冰柱里,只听“轰”地一声,蓝光化成千万片,与被击碎的冰柱一起四下飞溅,凡掉落之处皆形成一片冰蓝色的洼地,并且不断扩大,直至连接。

只是一瞬间,刚才还一时明媚秀丽的神峰变成极寒世界,闪着蓝幽幽的诡异光芒。

收手轻吁一口气,青年满意的打量完自己魔咒的成果,笑着回身看向羲。

羲的嘴角刚动动,眼眸却突然一凛,手掌中迅速凝结出一把灵刀,同时猛吸一口气,皮肤变得僵硬,呈现出青铜般的色泽。

刚切换完战斗姿势,身后已经冻死的梧桐一阵抖动,接着有个东西从天而降,一直跌进羲的怀抱中。

就好像云霞缠绕般,淡淡的闪着七彩的光,有着好闻的梧桐木的味道,稍微偏热的体温——黑发白皙的少年在羲的怀里揉揉眼睛,手放下,大而漆黑的眼珠流光溢彩。

羲一愣。

银发青年极快地凝出冰箭射出,“是神兽!”

羲不说话,身上冒出土黄色的灵盾,将冰箭震碎。

“我肚子饿了!”少年无比委屈,毫不认生地扯着羲有着魔族气息的斗篷指挥道,“你来帮我找吃的。”

“羲!”银发青年无名火起,掌中再凝出冰箭。

“苗,一只小凤凰罢了。”羲干脆地收起灵刀,也褪了魔甲皮肤,笑笑地看着怀里的少年。

苗有些心浮气躁,认识羲几千年,从来不知道他还会有这种笑容。

“你是什么?”少年看看羲,又看看苗,好像觉察到他们与平时见到的不太一样。

“你又是什么?”羲挑眉,反问。

“我是阿峰。”少年老实的说。怕羲听不清楚,他还把“峰”这个字的尾音咬得很重。少年的声音朗朗,像雨打芭蕉透着股清亮的味道般,有点甜又有点沉。

羲又笑了。

苗走过来,抓住羲的胳膊,“走吧,你不想伤他,我们也该走了。神将随时会包围这里。”

计划是用冰天雪地的魔术引神将过来,炎魔便可放心进攻神宫,任务达成,他与羲便回魔界继续修炼去。

羲点点头,手划出一个光环暖暖的圈住阿峰,再把他放到地上。凤凰是神界最高级的神兽,自然会有神将赶来照顾他。

苗伸手环住羲的腰,紧紧贴住他——羲是土系魔将,有他化土为寸的遁术,离开会方便很多。

羲的手划出符咒,阿峰目不转睛地盯着他的动作。

黑眸灵动,闪动着莫名的委屈。

“我肚子饿了。”阿峰低低地说,声音好听,眸光也好看。

羲的眼睛移不开,没有办法不管他。

猛的挣脱苗的双手,羲将已经划出的符咒拍到苗的身上,然后念动口决,尘土扬起,将一脸错愕的苗转眼间带走消失不见。

“阿峰,来。”羲微笑着对他伸出双手,满足地将雀跃着扑进他怀里的少年抱紧,好像,他作为魔将的日子,不会再那么无聊了。

千年。白驹过隙。转瞬即逝。

昏暗的洗手间里,羲单手支头,懒懒地倚墙坐在浴缸旁边凝视着,黑色眼眸中不见魔性,只有溢得出水的温柔。

超大的浴缸里面放满了水,阿峰全裸着身体浸在凉水里侧身睡着,睡兴正浓。

乌黑的短发软软的飘在水里面,衬得他的身体格外白皙,秀发丽容,两颊却是异常的潮红色。

看得久了,心里有点奇怪的情绪在慢慢膨胀,羲半跪起来,从水中托起阿峰的头,熟练地将舌尖探进他嘴里,湿滑的舌尖灵活地勾着他的舌头轻吮。阿峰在亲吻中醒来,眸子里面还浮着一层懵懂,羲已经一步迈进浴缸,躺下搂住他的腰,双腿紧紧夹着他的双腿上下摩擦,亲吻也变得炽灼而热烈,喘息相交,口舌相连。

水波“哗啦啦”一直作响,羲情欲正浓的抚摸阿峰的腰腹时,阿峰突然“噗”地一声笑,扭动着躲开羲,“痒。好痒。阿RON。”

他的眸子笑得清清亮亮,丝毫不见情欲。

羲有些泄气地黑了面,不知道第几千次地告诫自己,这只神兽离成年的时候还早,还早,还早……

“好点没有?”羲虽然郁闷,手指仍温柔地轻抚阿峰的脸颊,试探着温度。

“泡在水里就没有那么热了。”阿峰在羲怀里找了个舒服的姿势,和他偎依在一起,“要等太阳下山了才能出去吃东西,我讨厌夏天。”

凤凰喜凉怕晒,对于温度最为敏感,人类的那些空调送出的都是浊气,于是每逢高温天气,阿峰便宁可泡在水里面睡大觉。

羲轻笑出声,“那我们回北边去?”

本来夏天是该搬家去极寒之地,阿峰却爱上这城市的某种叫“韭菜饼”的奇怪小吃,宁可天天泡浴缸也不肯离开,羲也只能由着他。

果然阿峰用力摇头,“不去!不去!冰天雪地哪有好吃的!——再说我还要教童日进的!”

是了,这就是阿峰留在此地的另一个原因,自留了一点凤之芒给那个凡人,阿峰简单地就当童日进是“自己人”!三天两头地跑去出馊主意教他哄“仲少”,结果可想而知。

最可怜的应该是程大状,每天莫名其妙地被人用奇怪的办法“哄”着,想发火又不知道要冲哪里发,迟早会爆发的。

“阿RON,为什么仲少不理徐子陵啊。”

“他转世太多轮了,一千年前的记忆,应该是已经完全消失了。”

阿峰皱起眉,“连爱也不记得了吗?”

羲点点头,“所有的事情都不记得了。”

阿峰认真地想了想,抱紧羲,“人类真可怜。”

短短一世百年而已,转世之初还要去忘川一渡,孟婆汤一喝,再入轮镜中辗碎情仇,那一世的记忆便灰飞烟灭。

爱过的也好,恨过的也好,只剩模糊的影子,冥冥中虽然有前世偿情还债的可能,当世的人却是完全不知道的。

情丝纠结再深,不记得了,就是不记得了。

所以会有人不愿意入轮回,宁愿执念千年。

“是啊,人类真可怜。”羲附和说。

羲怀里的阿峰,好像是昨天才跌进他怀里一样,虽经千年,仍然让他爱恋不已。

比起人类来,真是幸福得多。

不过,羲在感谢着幸福的时候,会忍不住心里小小地纠结一下,如果阿峰成年的时间,能够稍稍短一点……只短个一百年也好……稍稍短一点——阿峰在他怀里睡得舒服,忍不住又蹭蹭,和羲相拥更紧了。

凤凰这种东西为什么要三千年才成年!

羲忍不住又在心里骂起昆仑山上那帮神,不老不死的家伙,养只神兽都弄这么麻烦,嗟!

魔可是生而成年的啊。

而且,随着修炼、采补,魔将可以慢慢完善自己的能力,这个完善过程,完全靠魔将自己的修为与勤勉,有人一瞬即悟,有人要花上数千年。

神兽却是与生惧来的具有神力,像自己怀里这个,虽然天天吃饱睡,睡饱吃,仍然是每两百年修为便会自动的提高那么一点。

现在发起飙来就已能排山倒海,真不知道成年时会变成什么样子。

羲忍不住用脸轻蹭蹭阿峰的额头,关于凤凰成年后性情会大变之类乱七八糟的传说又浮现在心里,虽然大多来自凡间乱七八糟的人类传言,羲却仍然是有一点点担心的。

RON,我肚子饿了。”阿峰委屈地说。

羲只好安慰,“太阳还有一会儿才下山,你再等一会儿。”

话是这样说,可是阿峰求人的时候眼神简直是酥到软,羲硬着心肠扛着,对峙间,慢慢就有点扛不住。

卫生间开始慢慢地冒出缕缕寒气,水管“噼里啪啦”的开始一寸寸冻起。明蓝色的光芒过后,银发青年笑吟吟地出现在半空中,优雅地落地。

“苗苗!”阿峰变得好欢乐,马上便抛弃了羲想爬出浴缸。

羲冷哼一声,双手一拍,不知道从哪里弄来的大浴巾把阿峰从头到脚裹得严严实实。

于是,阿峰就像个粽子一样扑进了苗的怀里,抱紧,笑得眉眼弯弯。

苗是水系魔将,天生体寒。

“这么说,羲你是真的受伤了?”苗关切地看着羲,手中结印,一团小小的淡蓝色雾气便飘进羲的胸口,暂时先压下他的伤势,“怎么不联络我?”

千年前,羲从昆仑带走阿峰,神魔二界皆大怒,也不知道各派出多少股追兵来找他们,却因凡间渺渺,他二人躲藏极深,一直抓不到他们。

倒是苗因为是羲的至交好友,阿峰也喜欢苗常能施法给他变出好玩的物事,便没有对他瞒着行踪。

“只是被佛光划了一道,有什么好说的。”羲一脸宠爱地看着阿峰在屋子那边吃得痛快,心不在焉的回答。有苗的水灵盾护着,哪怕太阳还在,阿峰终于可以快乐地吃东西了。“况且只是个意念波,自己会慢慢好的。”

“你都吐血了,还不严重?”苗气愤地说,“要不是我感觉你的魔力有波动,下来看这一趟,你是不是准备耗上百年修行硬撑过去?”

他一气之下,说话声音便大了些,羲做了个手势要他压低声音,然后对着抬头不知所然的阿峰笑笑,阿峰便也一笑,继续埋头苦吃。

“这样不行,”苗郑重地告诫道,“你离开魔界,凡间修炼起来本就要耗更多力气,你又不肯采补,不愿意吃人,”他扫一眼阿峰,“我本来以为你养了那只神兽是要用来修炼的——”

羲皱起眉头,硬生生地说,“阿峰不是宠物,我怎么修炼也轮不到你操心。”

苗冷笑,“连一个凡人的意念波也可以伤到你。你现在哪里还有一点魔将的样子,简直是最低级的魔物也敢跟你较量。”他的头发突然变蓝,手中泛起寒气,眸中蓝光闪动,邪气十足。

“你想跟我动手么?”羲勾起嘴角冷冷一笑,跷起二郎腿,眼睛无比懒散地瞅着苗。

纵经千年,仍然是动人心魄的眼神。

只有我可以看到的眼神。

苗微笑着摇摇头,敛了斗气,“不,我是你的朋友,我只是想劝劝你。”

为你好,所以想劝劝你,这只神兽只会拖你的后腿,你只要回到魔界,仍然是魔王最器重的魔尊。

只是这些话放在心里,苗并没有说出来,他多少还是了解羲的性子,若这些话有用,千年前羲就已经跟他回了魔界。

“苗苗!”阿峰吃饱便带着满身蓝蓝的水气跑过来,偎在他身边眨着眼睛。“你肚子饿不饿?我带你去吃好吃的好不好?”

苗温和的笑笑,“我跟羲一样,不用吃东西也不会饿的。”

“怎么会,阿RON也会吃韭菜饼的啊!”阿峰一脸不敢置信,比划着,“圆的,中间会夹韭菜,再合起来,这样子厚厚的一张。”他对于吃的总是很有耐心的。

更不敢置信的是苗,他惊诧地看了一眼羲,后者倒是懒散地伸伸胳膊,笑说,“阿峰,苗跟我不同的,他是水魔,凡间的食物会害他消耗魔力。”

“噢。”阿峰恍然大悟,十分同情地看着苗,这个魔好可怜,韭菜饼也不能吃。

苗有些气结地瞪向羲,“你跟我明明是一样的!”

魔这种东西,吃同类也好,吃人类也好,都是采补修炼的方式,唯独吃凡间的食物便会极不舒服,得用魔力慢慢来化掉那些浊物。

羲嘴角慢慢上扬,“信不信由你,反正我是经常吃凡间食物的。”

吃了一千年,也没见会怎么样。

况且还能经常哄阿峰来喂他,情趣盎然,何乐不为?

苗定定地看了羲好一会儿,直到阿峰又来推他的胳膊,央求他陪自己一起出去吃那个“韭菜饼”——外面还很热,水灵盾离了苗太远便不起作用了。

“其实我今天来,是带给阿峰一件东西的。”苗看着羲那双黑漆漆闪着光却只将焦点集中在阿峰身上的眸子说,手中慢慢凝出一个冰蓝色的光球,往外不断的冒着寒气。“我已经练成水境第四层,这个冰润珠带在身上,身周的温度都会下降……”

话还没说完,阿峰已经眼睛一亮,将冰润珠拿过去揣进怀里,“就是说,我可以自己跑去买韭菜饼了?”话音未落,他已经扑到羲的身上,“阿RON,阿RON,给我土遁咒……”

羲浅浅邪笑,却是动也不动,任由阿峰在他身上摸来摸去,末了,脚一勾,手一揽,把阿峰拉进怀里轻轻吻住。

长长的一吻,却是无限温柔,轻轻的吮吸、柔柔的舔噬,似在亲昵一件珍爱的无价之宝。

苗低头笑笑,手指在地板上轻轻一划,便是一道深深的冻痕,冷冷地闪着幽蓝的光。

入夜,月光把半边天都照亮了,只有在远际的天空中才能隐隐约约地看见一两颗星星,闪着淡淡的光。

空旷地上,苗飘在半空中,凝神划出一个水蓝色的符阵,将羲圈在正中。

羲阖上双眼,桀骜的脸庞如雕琢过般俊秀,他的身周,月光正凝成一颗颗米粒大小的银珠,环绕着羲的身体慢慢旋动。

蓝色的符阵缓缓上升,变淡,与那些月光渐渐融合到一起,银珠转成闪着银光的蓝色小珠,渐渐的向着羲的身体渗透进去。

每渗进去一点,羲的身体就会飘出一点金色的佛光,过不久,绕着羲的蓝色小珠越来越少,变成金色的佛光在轻轻飘散。

苗双手交叉,分开时扯出无数深蓝色的光,好像水线一样游游荡荡的缠上佛光,然后结起,扯散,吸收,蓝光慢慢变浅,折回到苗的双手中凝成光球。

末了,羲睁开眼睛,绿光一闪。

苗笑着将光球递给羲,“我就说只要你我联手,佛光也能被魔化。极好的补品,你现在用了正好。不但伤可痊愈,修为也会有所增益。”

羲将光球在手中抛了抛,点点头就算是感谢,“有个懂疗伤的朋友真不错。”

苗笑得温和而文雅,白皙秀丽的脸颊也真是十分动人,“你以前也常这样说。”

以前啊。

与你相处过的日子里,有我在的地方,你也一定会在的。

那时的我们,多开心啊。

只不过,那是一千年前的事情了。

羲捏碎了光球,掌中凝出灵刀,划出符阵,大喝一声,那碎成千万片的光球就依附在灵刀之上,慢慢的被导入羲的身体中。

很快的,很快就能回到以前的日子里去。

苗轻笑说,“你慢慢修炼,我去看看阿峰的冰润珠。”

也不管羲有没有听到,他已飘起,姿态优美的回到屋里。

阿峰整个人都笼在淡淡的月光里,怀里抱着浅蓝色的冰润珠睡得香甜。

凤凰么……嘿嘿。

苗冰冷的手指轻抚开阿峰软软的额发,好像有意无意的,指间滴下一滴冰蓝色的水珠,很快渗进阿峰的额头,消失不见。

阿峰在睡梦中缩缩脖子,嗫嚅着,好像在喊“RON”,却也是模糊的一声,便又沉睡过去。

“我跟你不同,我所做的一切,都是为羲好。”苗轻声说,叹了声气,“只要你不缠着他,他就会专心去修炼魔道了。”

黑暗中,闪出另一个人影,披挂着有青白色的光芒的战甲,冷哼一声,“你们魔族的人不来偷窃神兽,小峰在昆仑也是好好的,何须在凡间受苦。”

“开明神将,你要带他回昆仑最好马上走,”苗说,“羲若发现你,我是会帮着羲的。”

神将狠狠瞪了苗一眼,权衡之下,仍是过去用灵盾小心罩起阿峰,“魔物终究是魔物,转身就能出卖自己的盟友。若不是神帝急着救回小峰,神界绝不会将忘川之水借你使用。”

“取之于神界,用之于神兽,我无偿帮你们,你不感恩么?”苗冷冷的笑着,手指冒出淡淡蓝光,“还是你现在就看我不顺眼,就想撕破脸了?”

神将轻笑出声,“神帝吩咐,小峰回到昆仑之前,不可与你翻脸。”他手中闪出双刃一架,念动口决,一道光柱从天而降笼在阿峰的身上,然后又瞬间消失,将阿峰带走。

“现在,可以翻脸了。”神将挥动双刃,青光突现。

“早知道你们昆仑中人都是伪君子。”苗手中冒出冰箭,直射而出。

在外面的羲心猛地一跳,屋中一闪即逝的光柱令他极为不安,遁地术发动,瞬间闪现进屋,正看到苗与神将打成一团,而阿峰已经不见了踪影。

“苗!阿峰呢!”羲手中凝出灵刀,架住神将的双刃,焦急地吼道。

“被这神将抓回昆仑了!”苗一脸急躁,他的法术若无时间吟唱,是用不出来的。

羲大怒,灵刀突长,连劈带砍,将神将砍得只有招架之力。

苗趁机吟唱法术,冰凌阵发动,屋子变成幽蓝一片,水气在慢慢凝结,嚣张的抖动。

神将心知不妙,双刃掷出,化成两道青芒,分劈羲、苗二人,他自己则屏气凝神,突然大吼一声,脸上一片青光,模糊显出类虎九首的开明神兽原形,吼而山裂,闻者心窒。

羲急转灵刀变出结界,将他与苗罩住,不至于被这吼声震伤。

神将不敢恋战,一吼之后,收回双刃,幻化成青光而去。

神魔之井,自神魔二族交战以来,便成了连通神魔两界的唯一通道,神魔两方在里面设有重重障碍,并派重兵防守,严禁两界生灵通过。

羲冷着脸劈开挡路的魔兵,大踏步的走过去,刀尖指地,刚被劈开分成两半的魔兵便变成气慢慢附到刀上,转而被融合进羲的身体。

苗好整以暇地跟在他身后,微笑看着羲越来越绿的双眸。

“才一千年而已,杂兵都不怕魔尊了!”羲杀得有些烦躁,他本是与土灵契约的魔尊,修为仅在魔王之下,一般的魔物见他便逃——魔之间相互为食采补是很正常的事情,若一不小心得罪了魔尊,被炼成补药实在是不妙。

苗笑道,“千年中你都不在魔界,他们不熟悉你的气息罢了。来,我帮你。”

说话间,他双手环住羲的脖颈,银蓝色的眼犹如养在水银里的两粒蓝珍珠,只眼尾轻轻一扫,便明艳不可方物。微侧过头,轻吻住羲的唇,眷恋地试着用舌轻拨开羲的唇瓣。

羲的身体一僵,手抬起,不耐的扯下苗的手臂,苗却从唇边吐泄出魔气,从羲的口中灌进去。

羲仍是推开苗,手背一擦自己的唇,“你干什么?”

“当然是渡我的魔力给你啊。”苗丝毫不介绍的微笑解释,“你在凡间太久,魔气不明显,你这个样子,在神魔之井中也会被不断缠斗的——你不是要赶去昆仑找阿峰吗?”

就算是能遁地的魔尊,要去神界,也必须先经过神魔之井。

若被缠斗太久,错过了神界大门的开合时间,照样也是进不了昆仑的。

羲恼怒地瞪着苗,“要怎么过神魔之井,我自有办法,不需要别人为我安排。”

他的眸子突然就变成了墨绿色,双手一结印,身上的魔甲“咔咔”地冒出,将凡人的衣服撕裂成碎片飘落。没好气的晃了一下灵刀,刀柄随意往旁边的一个魔鼎上一搁,一道金黄色的魔光便从刀上射出,直冲入茫茫的黑暗中。随着魔光经过,神魔之井的道开始剧烈地震动着,摇晃着,紧接着,无数土石沙砬腾空而起,低低地悬在路上,凝成一层黄色雾气。

雾气所罩之处,法力低下的魔物已经直接被融化进土灵中,成了羲的采补。还能迈开步子的魔物则是有多远就逃多远,刹那间,原本魔障重重的路上,已经清静了很多。

羲却仰头合眼,双手握拳交叉再分开,毫无先兆的闷哼一声,一对墨绿色的魔角从他耳后冒出来,足足长到一尺多长,嚣张地闪着乌黑色的光。

再度睁开眼睛时,羲的眸子已经变成泛着绿的金铜色,脸上带了几分疏狂的魔性,更显俊美异常。

变幻出魔将的军团披风,羲顺手将斗篷往肩上一搭一扣,拉起帽沿,遮住他那对令人惊心的魔角,收起灵刀,大踏步的往前走去。

苗微微一笑,也扯起披风的檐帽罩住头,随着羲走向神界。

开明神将小心的俯下身体,将怀里的少年呈于帝座之下。

阿峰怀抱着冰润珠,还在灵盾里面酣睡,雪白的脸宛如坚玉,更衬得鬓角发丝乌黑,睫如蝴蝶般轻轻的颤动着,唇角浅笑盈盈,好像正在做着美梦。

“小峰真是一点都没变啊……”女帝也忍不住行下帝座,伸手撤了灵盾,伸手轻捏捏阿峰的脸颊。

阿峰唇角一沉,翻了个身,打了个饱嗝。

于是,神雾缭绕、神圣无比的白玉神殿之上,充满了韭菜的味道。

女帝的脸白了又青,青了又白,还是忍不住捂了鼻子倒退两步,“这、这是什么味道!”

神将老实地回答,“好像是凡间一种叫韭菜饼的食物。”想了想,又补充道,“小峰在凡间一直在吃人类的食物,像巧克力、薯片、QQ糖……”

“够了!够了!”女帝无力的甩手,“马明,你马上把小峰送回炎山,取弱水给他导出这股子浊气。”

凤凰于飞,翙翙其羽。凤凰鸣矣,于彼高岗。这是何等高贵圣洁的生物!女帝愤愤地想着,魔族的人太可恶,竟喂食神界最尊贵的灵兽这些土得掉渣的凡间食物!弄得神兽人不人,神不神,竟然还会用奇怪的浊气来污染神殿。

“遵命。”被称作马明的青甲神将拱手,重新抱起阿峰,阿峰睡梦中蹭蹭,自动找了个最舒服的睡姿,继续呼呼大睡。

转身将阿峰抱出神殿,马明的脸上不由得泛起一丝微笑。

这样的小峰,明明就是很可爱的啊。

欢迎回家。小峰。

召来祥云,马明将阿峰重新带回炎山的神木林中,取一段梧桐木将阿峰放上去,再置于弱水之上,弱水水波明媚,澈而不知其底,万物托而不沉。

马明将阿峰一直抱在怀中的冰润珠取出,捏碎化为雾气。那不但是一颗冰润珠,也是有神界符咒的一颗沉睡珠,只要阿峰睡觉时搂着,再大的动静也是醒不过来的。

冰润珠既化,阿峰轻哼一声,慢慢睁开眼睛,眼珠漆黑,极为灵动。他看着马明嘻嘻而笑:“阿明哥。”眼珠转一转,“你怎么才来啊,你答应要带我去找好吃东西的!”

“小峰。”马明伸手轻抚抚他的额发,“对不起,我来晚了。”

“你约了我又不来,我等得肚子好饿啊!”阿峰委屈地说,“然后……然后……”他蹙着眉头想着想着,甩甩头,又甩甩头,末了,他有些慌的抬起眼,“然后怎么了。”

好像,忘记了什么事情……明明昨天跟阿明哥约好了结伴去玩,然后他睡在树上等得肚子饿,阿明哥也还没来,然后、然后……不记得了。

阿峰鼓了鼓腮帮子,努力地想着,马明好耐心地蹲在水边等着,好一会儿,阿峰撇了嘴角,泄了气地说,“然后呢?”

然后,你被偷袭昆仑的魔将掳走,带去凡间,一遁千年。

“然后,我就叫醒你了。”马明微叹着伸手抚过阿峰的背脊,“你现在还饿不饿?”

阿峰又蹙起眉头,“奇怪,我睡醒了,肚子可一点都不饿了。”

而且好像还是很满足的吃饱过的感觉,对了对了,那样东西自己最爱吃啦!哈哈!那样东西是……是……可怎么也想不起来。

“我最爱吃的……”阿峰怔怔地看着马明。

“什么?”马明没听清。

“我最爱吃的……是什么东西?”阿峰懵懵地问道,心里好像有个东西呼之欲出,却是怎么也想不起来,努力的去回想,就好像被冰蓝色水雾遮住,记忆中一片水气,想不起来。

“嗯,自然是百花的朝露罗。”马明理所当然的回答。昆仑上凤凰说少不少,也总有个百来只,开明兽的职责便是看门巡山,他自然知道凤凰最爱吃什么。

“百花的……朝露?”阿峰不敢置信地眨眨黑眼睛,忍不住从梧桐木上坐了起来,“不是,不是,肯定不是!我最爱吃的……我最爱吃的东西是……”

还是说不出来。

不记得了,就是不记得了。

阿峰微张着嘴,脸上满是惊惶的表情。

马明心中不忍,伸手轻捏捏阿峰的脸颊,“小峰怎么了?”

阿峰是最年幼的一只凤凰,平日里天真淘气,反而最得神帝的宠爱,平时游山玩水,四处恶作剧,却也无人敢责罚他。

说得好听些是众神无不相让,说得实在些就是昆仑山一霸。

要说在阿峰的这张脸上看到淘气、调皮、恶作剧成功后的奸笑、肚子饿时的耍赖……表情都不稀奇,马明唯独没见过阿峰这样惶恐的样子,倒让他心疼起来。

“阿明哥,我是不是做错了什么事情。”阿峰的眼睛水氤氤,好像马上就要哭出来似的,“我不记得我最爱吃什么了……”

对于阿峰来说,这真的是件很恐怖的事情。

马明是个老实人,手足无措间忙哄道,“不要哭、小峰别着急,我陪你慢慢想……”看阿峰的眸子仍是水水的,马明硬着头皮说,“我明日陪你去神帝的果园,你去看一看、找一找,没准能记起来……”

“那我可以吃吗?”阿峰皱着鼻子说。

“……可以。”马明心一横,看守果园的正好是他这一族的神将,了不起神帝事后责罚,但为着小峰,也顾不得了。

一听这话,阿峰嘴角微微一动,似乎要笑,却又忍住。

“那你答应我了哦!”阿峰委屈地说。

马明用力点头,安慰般拍拍阿峰的头,“小峰你先把弱水中的灵力导入身体,转化掉浊气,我明日一定带你去果园。”

阿峰乖巧地点头,他天天喝弱水食雨露哪有什么浊气啦,阿明哥真是小题大做。

不过,神帝的果园,嘿嘿。

阿峰拼命的按捺住笑意,一本正经的盘腿而坐,慢慢展开背后的双翅,在弱水上轻拂一下,又一下。

平静如斯的弱水渐渐起了浪花,转瞬波澜壮阔,在阿峰身周旋起又落下,却不曾打湿他的金翅。

马明慢慢退后,抱臂而立,静静打量着阿峰将弱水中的灵气抽成细条由双翅导入身体。

从此以后,绝不会再让你被伤害了。

手起刀落,羲狠狠将身前的神将劈成两半,回手又是一刀,将另一个冲上来的人砍翻在地。

苗口中念念有词,持续发动水灵阵,身周环上一圈冰盾,凡进入冰盾的敌人行动明显放缓,稍一迟钝,便被羲的灵刀砍倒。

“区区两个魔将,竟然敢来昆仑放肆!”

五彩霞云忽现,一女郎俊目流光,樱唇含笑,举手间寒光便朝羲飞过来,脸上却浑若无事,说不尽的妩媚。

羲手掌放出护盾,融尽飞芒,冷傲一笑,“昆仑有什么了不起的,百神不老不死,可不就是一群无所事事的老头子。”

女郎嘤笑,“可不是,一群无所事事的老头子,自然将未成年的小凤凰宝贝得紧,可巧你就偷了去,还敢大喇喇的再跑来昆仑闹事。”

羲不耐的斥道,“既然知道我的本事,杵在这找死吗?滚!”

“唉呀呀,好大的脾气,我家小峰怎么忍得你一千年的?”女郎仍是盈盈而笑,身上徐徐飘荡的衣带却猛的伸长,拦住了一群正欲进攻羲的神将。“你们退下,神帝那边由我交待。”

“是,玄女。”神将们依言退下。

羲挑眉扬扬下巴,“九天玄女?”他嗤笑,“我面子倒真大,魔王都惧怕的对手,竟然来对付我。”他一挥灵刀,将苗隔开,“苗,你不要插手。”

女郎笑靥如花,眼角一挑,媚眼如丝,“好啊,打赢我,就告诉你小峰在哪。”

“闲话真多——!”羲已经掀开斗篷露出魔角,黑光顿时罩满他全身。挥刀而上,刺眼的金光像闪电一样飞向玄女。

玄女娇笑数声,身形疾步移开,衣带翩飞,带出无数朵花般的云霞,四周却卷着刀刃刺向羲。

羲单手一扬,地面裂开了一个大口,所有的泥土、岩石都变成武器状,一部分挡住周身的刀刃,一部分向玄女飞过去。玄女动也没动,挥动衣袖,这些东西便幻化成云烟,五彩光华一闪,即消散不见。

缠斗中,苗突然闪入战圈,脚底出现一洼冰蓝色的水池,接着水池急剧扩大,转水为冰。冰层“咔咔”响了几声,突然冒起尖刺直冲天际,再如乱雨般纷纷坠落。

“哦,一个打不过?来两个?”玄女的笑声有些冰冷了,手指优雅的一扬,苗便横飞了出去,倒在路边上。

羲皱了皱眉,深吸一口气,身形突然涨大,无数的泥土从他脚下翻涌而出,不断向上拱起。

“奉魔神之召唤,由魔渊诞生之力,于此传承永恒的契约,以吾之名,将眼前生灵的魂与血奉上——”羲升上半空,有力的肌肉上片片魔甲凸起,绿得发黑。他身周的泥土与岩石也不断翻滚而上,又奔腾冲撞着,发出雷鸣般的声响。天地间,其他一切事物的光都被吸收,群山交错,地壳磨合,就像待食人的野兽在磨着他的牙齿。

“——尘归尘,土归土。”羲念完他咒语的最后一句,灵刀用力向前一指。

只听一声心胆俱裂的爆响,无边无际的砂石涌起,似乎盘古开天辟地时的冲撞再度来临,地底的熔岩被驱赶而出,天上的群星也被击落而下,空前绝后的爆炸一声接着一声,此起彼伏。

羲浮在半空中,冷冷地注视他召唤出的这一切。

玄女显得有些吃力的四处躲闪着,最后忍无可忍地张开双臂,开始吟唱法术。

神乐飘飘,神露明珠。

圣光泛着五色慢慢划破乌黑的天空,却仍穿不透羲的山灵土隐之术,天际呈现一会儿白一会儿黑的诡异景象。

苗伏在路边,不敢置信的看着对峙中的羲与玄女,这还是千年前那个总是心不在焉拿修炼当玩耍的羲吗?千年间,他不是在凡间与那只神兽嬉笑打闹,还时不时自暴自弃吃人间食物的吗?难道在他不知道的时候,羲偷偷用其他方法修炼?不,苗马上自我否认,不可能,羲虽然有天赋,却从来不用心,他绝不可能自己修炼到这种程度!

“呵呵,怡儿啊,你现在总该承认小峰找了个好靠山了吧?”随着笑声响起,又有几个神祗露出真身。羲皱起眉头,正欲发动灵阵将新出现的对手一一困入阵中,却有另一股土灵之力温和的发动,神力及处,将羲的魔力慢慢推开去,还于羲的符阵中。

片刻之后,阳光普照,天空重新放晴,羲的魔阵被控制于他身周的一圈之内。

“收了,收了吧。”一个浓眉大眼的青年手捏神印,同样控制的是土灵,他却周身圣光万丈,绝不同于羲身上的魔气。“我是中镇星土德真君。请魔尊收起灵阵,昆仑到底是小峰的故乡,你要真毁了这儿,小峰也会难过的。”

他笑得温和而亲切,待羲犹豫着收手落地,他便指指身边那些神将介绍道,“我们都是睁一眼闭一眼看小峰在凡间快活的老头子们,嘿嘿,只有怡儿舍不得小峰被你拐走,非要找你打这一场试试你身手。魔尊的本事不弱,怡儿也该放心了。”

九天玄女黑着脸瞪向羲,“什么啊,小峰在凡间都快被他养成猪了。”气忿不平的说,“我等了一万年才等到小峰出生,还没宠够他就被拐走,昆仑山上还有谁比小峰讨人喜欢!”

土德真君一阵咳嗽,笑着不好意思地摸摸鼻子,“怡儿,其实,小峰在昆仑的时候,也是吃了睡、睡了吃的……”

天上一日,人间一年,虽然小峰在昆仑没住多久,却确实是跟,嗯,那个猪,差不多。

九天玄女又要发作,真君忙扯了她,手指一指,某条道路上便铺满了云霞直向远处,“去吧去吧,魔尊,小峰在弱水那儿吸着灵气,他吃太多凡间的食物,你可得等他将浊气消尽后再带他走。”

羲迟疑着看看这些莫名其妙的神,终于说道,“再会。”说完即走,再也不回头看一眼。

“羲!”苗爬起来,躲闪着远离那些笑得特别亲切的神,跟上羲的脚步,正欲拉他的手臂,羲却加快脚步避开,冷冷地说,“我说过你不要插手,区区小事,还伤不了我。”

“可是……我担心你啊……”苗咬咬下唇,“我是为了你……”

羲猛的停下脚步,“为了我?没必要。”他面色一沉,正色道,“苗,你少自以为是!我要做的事情,都由我自己决定!”

“我怎会知道千年间你的修为会强大如此!”苗分辨说,“我真的……是担心你啊!”

羲看着他的一脸凄怆,冷哼道,“不强一点,怎么保护阿峰!”

这样说完,他便扔下苗继续向前走去。

弱水之上么……

忍不住嘴角微微上扬,好像是,初次见面的地方。

马明听见身后的脚步声由远而近,那不是神界生灵的脚步。皱眉转身,意外地看到羲和苗大踏步地走近,马上警惕地怒视道,“是你们!”

羲目不转睛地盯着弱水之上的生物,理也不理他。

马明心中了然,多少有些骄傲,“没见过吧,就连住在昆仑的众神也很少看到小峰的真身呢。”

纯白色的凤凰。却闪着七彩的光芒。无时变幻,令人眼花缭乱。

浑身上下被雪白的长羽覆盖,唯有翅尖一点金色,其状如鹤,白吻如鹰,横四海兮焉穷,聊翱游兮周章,猋远举兮云中,与日月兮齐光。

“是……南方的火君。”苗喃喃地说道,在这高贵的神兽前一时恍惚。

凤凰本身披五彩锦羽,却因神帝之命,掌管南方朱雀之火,每隔万年便需传承一次。被传位的凤凰由五彩色变为纯白色,乃真正的百鸟之王,南方星君。

羲扬起唇角,毫不在意地走过去,“阿峰,来。”

正在弱水中濯羽的凤凰听见声响,无比优雅的抬起长颈,点墨般的眼珠与羲对视良久,然后七彩光华闪动,长羽轻震,一阵令人头晕目眩的变化后,阿峰幻化回少年的模样,披着神界的袍子,呆坐在梧桐木上看着羲说,“你是什么?”

羲的心猛地被揪紧,他直直地盯着阿峰的眸子,虽然仍是熟悉的眼睛,却不见往日的亲昵,只是困惑地瞅着他,长睫盖住黑漆漆的眼珠,又扑闪出羲曾经最爱的星眸,“喂,你是什么啊?”

羲猛地回头怒视马明,马明轻蔑一笑,慢条斯理走过来伸手,阿峰便乖乖地扶着他的手臂跳上岸,还跺跺有些泛酸的脚,“阿明哥,他们是什么啊。”

“魔将啊。”马明帮阿峰理着披得乱七八糟的袍子,“小峰不是听神帝说过的?神魔不两立,世代为仇。”

羲二话不说,手中亮刀,指向马明,“神界真是卑鄙。”

先是生死相搏,又假惺惺地指路,还不知道用什么办法消去了阿峰的记忆。

马明冷哼一声,把阿峰轻拦在一边,手中亮出双刃,一瞬间披上战甲:“过奖,我哪有魔卑鄙。”

他扫一眼苗。

魔刀闪光,神刃锋利。

阿峰却站到马明的身前,静静地打量着羲。

羲一愣。

清澈见底的眸子,灵动十足。

“你是什么?”阿峰固执地再问道。

羲的心一动,不由自主的反问,“你又是什么?”

“我是阿峰。”他老实的说,怕羲听不清楚,他还把“峰”这个字的尾音咬得很重。声音仍是朗朗,像雨打芭蕉透着股清亮的味道般,有点甜又有点沉。

羲笑了。

一边走近一边挥手召唤地灵,将马明牢牢缚在原地,阿峰却也完全不认生的任由他接近。

手环住阿峰的肩,用了些力气握紧,温和地对他笑笑,俯过头去吻他的唇。

长长的一吻,却是无限温柔,轻轻的吮吸、柔柔的舔噬,似在亲昵失而复得的无价之宝。

不记得了,也不要紧。

即使变成陌生人一样,你反正还是会爱我。

我们可以做跟上一次不同的事情,住不同的城市,吃不同的东西,交不同的朋友。

反正时间有的是。

只要爱上的仍是同一个人,就好。

马明终于挣脱开地灵之缚,见羲将阿峰仍是拥在怀中亲吻,怒不可遏的冲过来拉开阿峰,双刃转动划出灵咒,砍向羲的双手。

羲忽地转身,亮出灵刀,与马明缠斗在一起。

阿峰怔怔地看着羲与马明的战圈,小声说,“我不讨厌他啊……”

觉得身后有人走近,阿峰扭过头,看着银发蓝眼的青年温和的笑脸,他也忍不住回了一个完整的笑容给他。

“为什么还是要缠着羲?”苗轻声地说,笑容有点苦,“你明明不记得他了啊,为什么还是会喜欢他?”

我本想陪他来这一趟,看他在失忆的你面前死心,而我,就可以重新地找回他。

而他,为什么在你忘记他后,竟然还会笑得那样温柔?

我比任何人都先认识他,比任何人都先爱上他。

为什么那样的笑容却从来没有给过我?

所有的生灵都是为了得到幸福,所以才来到这个世界上的。

“就算是你不记得了,他仍然爱你……”苗笑笑,阿峰也就继续对他回笑笑。

“你活着,我和羲都不会幸福的……”这样说着,苗突然结出手印,手掌中弹出早已经暗埋好的冰箭,强大的冲力震得正在交战中的羲与马明停了手,站立不稳的微晃了晃。那边,阿峰脸上犹带着笑容,来不及惊叫,便被苗的冰爆之力一直炸入炎山之中,熔岩深处。

“阿峰!”

“小峰!”

羲和马明同时发出怒吼。

只见炸开的炎山石块不停掉入熔岩中,激起一股卷着一股的沸火,好一阵子才慢慢平静下来。

死水无澜般的平静无波。

羲瞬移近身,猛的挥拳,实实在在的拳头,给了苗狠狠一拳。

“你在干什么!”羲红了眼圈,又是一拳重击在苗的脸上,苗只觉得口中一阵腥气,看羲准备再打,忙伸手弹出蓝光,拦住羲的拳头。

“我是为了你!”苗也红了眼,吼道,“我全是为了你!羲!”

他是牵绊着你不能修炼的绊脚石。

他是让你在人间自甘堕落的神界孽兽。

他是破坏你我感情,让我不能与你在一起的闯入者。

“你为什么就是不能明白!你是魔尊,你要修炼,你跟我才是同伴!你跟我才是一样的!我们才应该永远的在一起!”苗一口气把心里的话全部都吼了出来,“你应该爱的人是我才对!”

羲大笑,点着头,松开拳头,“我不明白?”他好像听到什么好笑的事情一样,笑个不停,笑得眼中都带了泪,“我到底要干什么,我心里明白得很!”他猛吸一口气,掌心冒出他轻易不用的魔骨刀,“谁也不能用‘为了我’这个理由,来伤害阿峰!”

魔骨刀凌空劈下,斩妖降魔,即使是苗这种魔尊,也抵不住这一刀地惨叫一声,从肩到腰,一道长长的魔伤,往外翻滚着蓝色的水珠。

苗吃痛地一张嘴,一股明蓝色的魔气翻滚而出,直扑羲的面孔。

旁边却伸过来一对青白色的神刃,一折一扣,尽数将魔气吸尽。马明一甩双刃,将融合了魔气的刃锋用力从苗两边的肩胛骨插入,狠狠地直扎入地上,将他牢牢地钉死在当处。

“魔无生无死么?”马明狠狠啐了一口,“那我就钉你个一万年,让你看看什么叫生不如死!”

羲回身看着正不断翻滚出熔岩的炎山,双手结印,划出黑灵壁垒,套在他自己身上,就要向着炎山走去——马明却抓住他的胳膊,“不能去,炎山是凤凰之火数万年熔浇而成,六界五灵均无法抵御……”

“谁说我要抵御了!”羲红着眼睛怒吼道,黑灵壁垒猛的加厚扩大,将马明弹到一边,“我只是不想还没走进去就被烧死!”

至于走进炎山的熔岩之后,这个护体的土系最强壁垒还有没有用,就不用考虑了。

我虽然是无生无死的魔,却从来不觉得“永远”是什么好事。

如果一个人“永远”的话,也蛮无聊的。

我只希望和你在一起的日子,现在比过去更加爱你就好了。

羲微微地得意:至少,现在而言,我爱你,还是比你这个忘了我的小迷糊爱我,要多一点。

深吸一口气,目光变得坚定,看着阿峰被撞入的山壁缺口,羲大踏步地走上前去——

群山猛的震荡了一下,山顶的巨石被震得发出声声轰鸣,摇摇欲坠。

羲被震得坐倒在地上,地板翻出的土石滚烫,不断的弹到他身上。

炎火之山的熔岩河突然就停了下来,慢慢凝成深红色泛着光的软质细流,固在山体上。

苗大口地喘息,蓝色的血液不断顺着插入他肩头的双刃上滴下,他却只悲伤地看着羲。

熔岩开始沸沸扬扬,翻滚着,奔涌着,似乎在寻找着一个出口,却只能慢慢开始盘旋,越掀越高。

马明突然想起一件事,立马冲到羲身边现出原形,开明兽九头一起喷出神雾,形成青白色的神翼灵盾,将他与羲一起护住。

红烟缭绕,斜吞神木,火气氛氲,半掩弱水,只见天地苍苍,被炎山喷涌的火光映成鲜红一片。接着,熔岩沸腾,百鸟嘶鸣,炽焰四溅,火光冲天。

一只金翅的纯白色凤凰在熔岩中破火而出,用最高贵优雅的姿态漫舞盘旋于昆仑山上的云颠间。万籁俱寂,鸦雀无声。世间的欣喜、安宁、高贵,仿佛都能在那姿态中看到般,萧韶九成,凤凰来仪。

炎山中冲天的火光渐渐隐去,四处的炽焰也卷着团儿迅速的消散,片刻后,日光重现,香雾缭绕,昆仑又变成鸟语花香,绿草丛生的神仙宫殿。

白色的凤凰无比秀雅地落在羲和马明的面前,比稍前在弱水上濯羽的那只,看起来个头大了不少。

五颜六色云朵般的光华开始消褪,凤凰的形体慢慢幻化成人形,渐渐呈现在羲面前的,却不再是阿峰的少年。

乌黑的短发服服帖帖的搭在白皙的脸颊上,挺直的鼻梁,微翘的红唇,失了稚气的脸孔却有着更加柔和的美丽线条。少年的身材好像一下子长开,变得修长玉树,神采奕奕。唯独不变的是那双漆点的眸子,流光四溢,光彩照人,仍让人看到后便挪不开眼睛。

美姿容,好气质,脱俗高雅的绝代风华。

羲怔怔地看着自己面前的美丽青年,一时之间不知道如何反应。

“凤凰涅磐,浴火重生。”马明轻轻叹息道,“似乎……炎火之山的凤火熔岩,让小峰提前成年了。”

羲听着,脑子却是一炸,人类传说中那些关于凤凰成年的流言又一下子全涌上了来。

会性格大变。

会习惯迥异。

会喜好颠倒。

……

羲还在想,马明却已幻成人形,脱下外袍将裸体的阿峰包裹住,认真地再看他一眼,只觉得他光芒四射,让人不敢逼视,自惭形秽的不敢再有什么想法,只要远远的躲开就好。有些头晕地站开一步,马明轻嗑了一声以作掩饰。

阿峰略歪头,困惑地看着羲,正想说话,却皱皱眉,仰头轻轻阖眼,身上射出万道彩光,慢慢由足到头,直到额中一点,然后,阿峰的额头显出一点冰蓝色的光芒,一点点变大,变软,接着,变成一滴冰蓝色的水珠,漂浮在空中。

羲皱起眉,伸手接过那水珠,里面的水魔之力是那样熟悉。

顿时气血上涌,羲猛回头吼道:“苗!原来一开始你就暗算了阿峰!”他四下寻找,却只在不远的地上看到马明的双刃扎在一滩蓝色的液体上。

马明走过去查看一下液体,抽起双刃,“小峰刚才浴火而出的凤凰之火已经把他烧化了,这下元灵皆无,倒也干净。”他向来是老实人,想了想还是说,“虽然封住小峰千年记忆的是苗,不过忘川之水却是神帝吩咐我交给他的。”

羲恼道,“原来是你这杂碎!”看他的样子又想动手,但想了想后便强忍下,颇有些可惜地冷哼一声,浑身腾起黄光,将水上那滴冰蓝色的水珠震成水雾,烟化不见。

最后一点蓝雾消失后,阿峰的长睫一闪,眸子清亮,看着羲的脸,泛起一个完整的、幸福的笑容。

“阿RON!”阿峰用力扑进了羲的怀抱,眉开眼笑地用脸颊在他胸口蹭蹭,只是他现在与羲已经一般身高,这样做未免有些难过。于是他又直起身,脸在羲的脸上蹭蹭,欢乐无比,“你来接我啦!”

羲低头一笑,摇头叹着人类传说的不可靠,伸手抱紧阿峰,温柔地笑说,“嗯,我来接你了。”

“那我们回去吃韭菜饼好不好?”阿峰快乐地笑着,“我肚子好饿!”

浴火重生这种事情不是普通的费力气,阿峰一点也没撒谎,他确实饿坏了。

“嗯,不但有韭菜饼,还有薯片、巧克力、QQ糖……”羲也笑得很快乐,“你想吃的,我都陪你去吃。”

马明轻咳了一声,再看阿峰一眼,却红了脸,“小峰,你要跟这个……魔将离开昆仑吗?”

成年的凤凰已经不再需要神界的庇护,南方火君更加有来去自由的权利。

哪怕是神帝,也无可奈何吧。

阿峰莫名其妙地看着马明涨得通红的脸,理所当然的点头,“那当然,有阿RON的地方,我才会开心啊!”

他仍是笑得眉眼弯弯,任谁都会被这笑容感染。

于是马明傻傻地也笑了,认真地拍拍阿峰的头,“那你如果想来弱水转炼灵气,回昆仑来就是,随时都可以的。”

虽然神界九个门都有固定开合时间,但是若阿峰想回来,自己辛苦点,注意给他留个门就是。

羲得意地亲亲阿峰的笑容,阿峰也笑眯眯的回亲他,表情比他还要得意。

真好,无论阿峰变成什么样子,仍然还是那个阿峰。

真好,无论我变成什么样子,RON仍然还是那个阿RON

况且,成年了,也没什么不好的。

有点坏心地一笑,羲对马明点点头算是打招呼,念动口决,便与阿峰遁土而去。

太阳终于下山了,羲吸纳完最后一点光斑,慢慢收起修炼时放出的灵场,撑着膝盖站起来,推门走进卧室,阿峰正抱着草莓状的粉红冰枕呼呼大睡。他成年后灵力大增,空调所排放的那点浊气便算不得什么了,童日进送了他一台大空调,阿峰也睡得越来越舒服。

羲脱了鞋爬上床,抽掉阿峰怀里的抱枕,把他的手拉过来围住自己的腰。

羲低头慢慢吻醒他,阿峰睡眼惺松的抬手揉揉眼睛,打着呵欠问,“阿RON,你修炼完了啊?”他习惯性脸蹭蹭羲的脸,抱怨说,“你身上好冷。”

魔是没有体温的,羲是被空调吹得皮肤有些泛凉。至于阿峰,哪怕是被冰块围着,他也是全身温热的。

“你肚子饿不饿?”羲主动问,“今天要不要去找童日进吃宵夜?”

天上一天,地下一年,阿峰发现自己回昆仑一天,童日进与程亮共处的一年间,竟然毫无进展,勃然大怒,更加勤力地鞭策童日进。

于是羲很满意阿峰吃食的帐单可以直接寄给童日进。

于是程大状被人宠得想要暴走的日子又回来了。

“不去!”阿峰抱紧羲的腰,脸贴在他的胸口,“阿RON身上好冷。”

他慢慢释放出灵力,暖暖的金光轻轻飘荡,罩住羲的身体。

羲笑笑,挥手制止阿峰继续发力,揽起他的头轻吻一记,“不用了,抱着你就很暖。”

阿峰眨眨眼睛,仰头回吻他,羲挑眉,辗转吮吸中,慢慢的改变姿势将阿峰压在身下,埋下头深噬他的颈和锁骨。

阿峰的眸子开始有水气氤氲,呼吸也变得急促起来。

模模糊糊地开始有点害怕,羲及时地俯过头来,一阵深吻,温柔绵长。

“阿峰别怕,”柔声安慰着,眸光情浓,“我不会伤你。”

阿峰睁着大眼睛,很认真地点头,“你不会伤我的!”

虽然长睫微抖,锁骨上吻痕蛊惑,阿峰却仍是笃信地看着羲,眸子通澈如初生的婴儿。

这眼神看得羲稍稍有些罪恶感的轻笑笑,理智终抵不过长久刻意压抑的情欲,一手拉开阿峰的睡衣,一手脱掉自己的衣物,赤裸的胸膛贴合在一起轻轻的蹭了蹭,阿峰的脸便红得仿佛要滴出血来。

抬手用手背捂住眼睛,却被羲轻轻拉开环上他的腰,阿峰认命地双手合抱,十指揉摁羲的腰脊,身体变得热起来,却不是温度提升时的那种难过,隐约中,似乎热得还蛮舒服。努力调整气息后,一抬头,眼睛眨眨,好奇的伸出舌头,轻舔舔他的喉结,便感觉羲的身体猛地僵住——

我该是说你聪明学太快还是说你太笨搞不清楚状态。

羲感慨着,不再迟疑,低头亲昵一吻后,搂着他的双肩,双手一刻不停地在他身上轻拢慢捻,嘴唇把吻咬的痕迹印了他满身。

阿峰双手仍在羲的腰上,感觉羲腰际几下沉重的起伏,突然一阵天旋地转,自己被揽着翻身处在上方,尚未回神已全身赤裸,下一刻又被小心放回床上。羲手撑在他头的两侧,居高临下看着他。

“阿RON,你要干什么?”阿峰的眸子一片茫然又水气清明,虽然不解,却是完全不担心的问。

羲轻揽过阿峰的腿环在腰间,低头一点点吻湿他蝶翅般的长睫,长吸口气平抑呼吸,“不喜欢,就用法力烧我。”

阿峰还在懵懂,却只觉身下一痛,内壁因突然刺激而一阵紧缩。虽然羲进入的过程极尽温和,阿峰依然痛的红了眼眶,却死死咬着唇僵在那里,身体绷得紧紧的。

羲温柔的笑,凑过去舌尖轻挑开他的唇齿,安抚的吻他,手也不断的抚着入口,腰间随之轻缓的动作起来。等阿峰放松适应的呼出一口长气时,羲却突然重重一挺,接着暴风骤雨般抽插起来。

阿峰的手无力地挂在羲脖颈上,喘着粗气任他为所欲为。羲在他腰间的动作剧烈,唇舌纠缠却如水温柔。

从没有过的体验使得阿峰浑身微微颤抖,不自觉地泄出若有若无的呻吟,待到身体的某一点被撩拨时,阿峰猛地弓起脊背,想要轻喊出声,那一声叫声却又发不出来,泪眼朦胧,媲美弱水明媚的水色。

羲只觉得自己脑中一阵白光闪过,时间仿佛静止,欲望中再也无法忍耐的激流,终于射入那片温暖的紧致内,身体重重落下,头伏在阿峰的颈肩处喘息着。

抬头相视一笑,羲凑过去,和阿峰意犹未尽地相互亲吻。

“阿RON啊……”阿峰嘴唇在羲的唇间含含糊糊地说,“这是干什么……”

“成人礼。”羲说得无比笃定,阿峰还没来得及多想,便觉得尚未退出自己体内的物体,又开始硬热了起来。

“唔……唔……”阿峰挣扎着在羲再度俯身动作前委屈道,“我肚子饿了啦!阿RON!我肚子饿死了!”

“嗯,先喂饱我再说。”羲邪邪地笑着,再度带着阿峰攀上情欲之颠。

所以说,成年了未必不是好事啊。

... END ...

Ma thần huyễn kí chương 1 - phần 2

Áp lực biến mất, Bosco bị thả ra ngã đánh oạch một cái xuống đất. Sau đó Ron mới ôm chặt A Phong trong lòng nhẹ nhàng đáp xuống rồi thả nó xuống đất.

"Tới rồi A Phong, mau đi ăn đi."

Gã tuy trong lòng có chút khẩn trương nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, ôn nhu nhìn A Phong nói.

A Phong thấy gian phòng quen thuộc, nở một nụ cười tươi như ánh mặt trời, chạy về phía trước một chút. Bỗng nó lùi lại, ôm lấy cổ Ron hôn nhẹ một cái, nói:

"Đừng lo lắng, ta nghĩ kẻ đó là người đó. Trên người hắn có nhân khí mà."

Ron cười gật đầu. A Phong tỏ ra thành thạo bước đến tủ của Bosco mở ra, hoá bên trong là một gian kho chứa đầy thịt.

"Ta nhờ vào đống thịt lợn này mà kiếm chút tiền còm, vậy mà ngươi một xu teng cũng không hề trả nữa."

Bosco ngồi dưới đất thở dốc, trừng mắt nhìn Ron. Ron nhìn A Phong nhảy phắt vào trong kho chứa thịt, ngạo nghễ cười nói:

"Đúng là chả biết kiếm tiền gì cả. Ai đời lại lôi thịt lợn ngàn năm ra làm tài sản. Người ta bảo sơn yêu khôn ngoan lắm, sao ta không nhìn ra nhỉ?"

Bosco cười sằng sặc ra tiếng, nói:

"Ma tôn đại nhân, ai bảo sủng vật của ngươi thích ăn nhất là thịt lợn. Ta mà dùng cái khác làm tài sản, hắn phải làm sao đây?"

Ron lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, ngón tay khẽ động. Mặt đất bắn ra một trận bụi vây lấy Bosco, rồi tất cả chui tọt vào miệng hắn. Hắn ho khan sặc sụa, mồm miệng toàn đất cát.

"A Phong không phải sủng vật của ta." - Ron nói, nhìn lên bầu trời - "Còn ngươi, moi đâu ra cái thứ quỷ kia đó?"

"Ta biết cái quái nào được!" - Bosco kêu khổ không ngừng - "Ta nghe con lộc yêu chết dẫm nói hình như có một luồng tinh thần cực đại rất kì quái xuất hiện, không giống loài nào trong ngũ linh đang đi tìm đám yêu quái già đòi xem kí ức của bọn ta. Ta đang nghĩ hay là đó là đồng tộc của ta, nhưng chưa kịp tìm hắn đã bị hắn dùng niệm tìm đến rồi."

Kết quả hắn - "sơn yêu có năng lực tinh thần đệ nhất", chuyên gia phá phách kẻ khác - đã bị người ta đánh cho tan tác, suýt nữa dòm được kí ức của hắn.

"Chẳng qua là ta thấy cái tên đó nhìn thấy A Phong thì lập tức phản ứng kì quặc, khiến ta lo lắng lắm" - Bosco lo lắng nói - "Hắn hình như là hướng về phía A Phong đó."

Ron không nói lời nào, chỉ nhìn về phía gian kho kia.

"Hắn nói, hắn đã đi tìm mất một nghìn năm..." - Bosco nói tiếp - "Ron, ngươi mang theo A Phong đến nhân gian, không nhiều không ít, cũng vừa đúng một nghìn năm rồi."

Đã một nghìn năm rồi sao?

Ron nhíu mày nhớ lại cái ngày định mệnh cậu nhóc khả ái kia từ trên cây ngô đồng ngã xuống lòng hắn, phảng phất như chuyện ngày hôm qua.

Đôi mắt đen lay láy kia nhìn hắn không chút e ngại, uỷ khuất nói: "Ta đói bụng rồi." Nó không sợ người lạ, khuôn mặt khả ái không ai sánh bằng. Nó níu lấy áo choàng Ma tôn đại nhân mà nói: "Ngươi dẫn ta đi ăn đi."

Chỉ là một ý niệm, đã yêu nhau đến ngàn năm.

Thu hồi lại kí ức, Ron lấy lại bình tĩnh, nhìn Bosco nói:

"Đợi A Phong ăn xong ta lập tức cùng hắn rời đi."

A Phong chưa thể tuỳ tâm sự dụng năng lực của bản thân, không thích hợp cùng người khác giao đấu.

"Các ngươi đi đâu?" - Bosco đứng lên hỏi.

Ron nhìn về phía khác, miễn cưỡng nói:

"Ngươi hỏi để làm cái gì? Đằng nào ngươi cũng tìm được bọn ta mà, sau đó ngươi lại kiếm cho A Phong một cái kho để hắn ăn thôi."

Một nghìn năm trước, Bosco đối với việc "đuổi theo dấu A Phong, kiếm đồ ăn cho hắn" tuy ngoài miệng luôn phàn nàn nhưng thực chất rất hứng thú, chưa bao giờ chán ghét. Ron không muốn tính toán với loại người này, chẳng nhẽ đường đường một Ma tôn lại đi tranh giành tình cảm bằng đồ ăn bao giờ. Gã làm mặt đen, hừ lạnh một tiếng.

***

A Phong mở gian kho ra, thuận tay kéo luôn ra một đống thịt chế phẩm đặt ra trước mặt. Bosco rất hiểu khẩu vị của nó, miếng thịt thăn nào cũng đều tẩm gia vị rất hợp miệng. Nhìn từng lớp từng lớp thịt đặt trong kho mới hiểu Bosco không hổ danh đã nuôi lợn nhiều năm ra sao.

A Phong vừa ăn như hổ cuốn rồng cuộn vừa nghĩ xem Bosco rốt cuộc đã cất giấu số thịt này "nhiều năm", tức là đã bao nhiêu năm?

Mặc kệ bao nhiêu năm, chỉ cần có thật nhiều "cái này" để được ăn bên cạnh A Ron là được rồi, hi hi.

A Phong một mặt vẫn nhai thịt nhồm nhoàm, mặt khác lại cười khúc khích. Một thiếu niên môi hồng răng trắng hết sức xinh đẹp, lại nửa ngồi nửa không, ăn như thao thiết tái thế, lại còn cười khúc khích. Hình ảnh ấy, nếu kẻ nào trông thấy nhất định cho rằng thiếu niên kia đầu óc có vấn đề.

Nam tử kia chợt hiện ra trong không trung, tròng mắt ngấn lệ, sầu não lẳng lặng nhìn nó.

Y không kết chỉ, không sử dụng niệm lực của bản thân để tấn công, chỉ nín thở, tham lam nhìn về phía người đang vùi đầu vào ăn kia. Chỉ thấy thiếu niên ấy tóc đen mềm xoã xuống, khuôn mặt non mềm trắng như tuyết.

Hồi ức ngàn năm bỗng chốc ùa về trong lòng, từ "Song Long xa", "mẹ xinh đẹp", "trường sinh quyết", "tỉnh trung nguyệt"... Tất cả như thuỷ triều tràn dâng trong đầu óc, rồi bỗng thối lui hết. Trong đôi mắt mờ mờ hơi nước của gã chỉ còn thấy hình bóng người trong tim kia.

"Ngươi không nên đối với ta tốt như vậy, ta sợ ta sẽ yêu ngươi mất đấy!"

Ngàn năm về trước, khi người ấy nghe được chỉ cười khúc khích, khuôn mặt gian tà cười cười đầy thân thiết.

"Trọng thiếu..."

Nam tử rốt cuộc nhịn không được, kêu lên một tiếng. A Phong nghe được ngẩng đầu lên, phát hiện trong gang tấc bóng nam tử kia đã trôi đến trước mặt. Nó sợ đến đánh rơi cả miếng thịt xuống đất, kêu lên hai tiếng "Oa oa".

"Trọng thiếu, ngươi không nhận ra ta sao?"

Nam tử thấy phản ứng của nó như vậy liền lo lắng nói, vội vàng ngồi xổm xuống kề sát bên nó nói:

"Ta là Từ Tử Lăng đây, là Lăng thiếu của ngươi đây!"

"A Ron! A Ron!"

A Phong sợ hãi nhìn người kia giây lát rồi xoay người chạy ra phía cửa.

Thời gian một nghìn năm thực sự lâu đến vậy sao? Ngươi thực sự đã quên ta rồi sao?

Từ Tử Lăng lòng đau như cắt, bàn tay đau đớn đưa lên. Hắn hít một hơi thật sâu, kết chỉ niệm chú. Một luồng sáng màu vàng chợt loé lên, vây lấy A Phong, cẩn mật giữ lấy người đứng im nơi chính giữa.

Ron và Bosco nghe tiếng la vội vọt lại gần, chỉ thấy A Phong đã bị Từ Tử Lăng chế ngự. Ron nổi giận đùng đùng, phất tay hoá ra cát đá, kết thành linh trận, vây lấy Từ Tử Lăng ở giữa.

"Buông A Phong ra!"

Ron tức giận gầm gừ, tập trung tinh thần. Vô số đá vụn bị cuốn lên quanh người tạo thành một bức tường niệm cực mạnh. Hắn vốn là Thổ hệ Ma tôn, tuy đây là thành thị chứ không phải núi, pháp thuật gã có chút suy giảm nhưng tốt xấu gì thì toà nhà này cũng được kết cấu từ thép và xi măng, do đó hắn có thể sử dụng để tấn công.

Từ Tử Lăng kinh ngạc nơi lỏng ấn quyết. Dải sáng vàng trên người A Phong cũng vì thế mà tiêu tan. Từ trong không trung, nó ngã xuống rơi vào lòng Bosco.

Nó bị hơi nóng làm cho chịu không nổi, khuôn mặt trắng nõn bỗng đỏ bừng bừng, mắt nửa nhắm nửa mở nhìn Bosco, vô lực nằm trên nắp hộp.

"A Ron! Người A Phong nóng như phát bỏng ấy!"

Bosco hoảng hốt kêu lên, lập tức ôm lấy A Phong chạy đến bên kho lạnh, trong lòng quýnh quáng lên. Y vội dùng linh lực chấn vỡ cánh cửa, mở kho lạnh ra để khí lạnh bao lấy người nó.

Ron cười lạnh: "Thì ra nhà ngươi muốn chết!"

Hắn nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, tròng mắt biến thành màu xanh. Ma hình đã trở lại. Tay phải hắn thu thành hình quả đấm, một thanh đao màu nâu đất kết lại trong bàn tay. Thanh đao quét xuống, cát đá nổi lên, uy lực vô cùng mạnh mẽ không gì sánh được.

"Trọng thiếu rốt cuộc bị sao vậy?" -- Ý nghĩ mới hiện trong đầu Từ Tử Lăng thì thế công của Ron đã ập đến. Không dám chậm trễ, y vội kết chỉ niệm cửu tự chân ngôn. Lập tức ánh sáng vàng loé lên, phật âm nhộn nhạo, ánh sáng vàng kết thành tràng hạt như xiềng xích trong không gian, chậm rãi cuốn lấy Ron.

Dùng phật hiệu để hàng ma à? Ron càng tức giận hơn, thổ đao vung lên. Một thanh âm long trời lở đất nổ ra, vô số mũi nhọn từ dưới chân Từ Tử Lăng xông lên, đâm xuyên qua thân thể y.

Từ Tử Lăng cúi đầu xuống nhìn những cọc nhọn xuyên qua thân thể mình, cười nhẹ. Y lại kết chỉ, hoàng quang kết thành tràng hạt hạ dần xuống đầu Ron. Y hơi do dự chút, lên tiếng hỏi:

"Ngươi là ai? Vì sao lại ở cùng một chỗ với Trọng thiếu?"

"Người ở Côn Lôn từ bao giờ lại trở nên lắm lời như vậy thế?"

Ron cắn răng, lập lại thổ linh trận. Hàng nghìn hàng vạn tảng đá lớn hiện ra, ầm rầm lao về phía Từ Tử Lăng.

Từ Tử Lăng nhàn nhạt cười, bay xuyên qua những cự thạch ấy. Ánh sáng vàng lại loé lên, cuốn lấy cự thạch, lợi dụng cơ hội đập thẳng vào người Ron. Linh đao trong tay Ron chợt biến đổi, trở thành một chiếc thuẫn chắn lấy. Đa số đất cát bị linh thuẫn hấp thụ hết, nhưng có một chút đất đá mang theo phật quang, không bị linh lực của ma đạo hấp thu, cuồn cuộn từ trong thuẫn bắn ra về bốn phương tám hướng.

Bosco thấy có đất đá bay tới, hoảng loạn tìm cách chống đỡ. Y vốn là quỷ, linh lực vào ban đêm không thể tự do phát huy. Vòng bảo vệ còn chưa hình thành xong thì đất đá đã cuồn cuộn bay đến. Y không còn cách nào khách, vội ôm lấy A Phong vào lòng, xoay người lại, dùng thân mình cản trở.

Ron trong nháy mắt đã lao đến bên người Bosco nhưng không kịp tạo kết giới. Hắn dùng thân mình trực tiếp đỡ lấy một hòn đá mang phật quang, tránh không để cho A Phong bị thương tổn.

"A!"

Ron kêu lên một tiếng đau đớn. Mảnh đá đập vào thân thể, phật quang trên đó lập tức xâm nhập vào thân thể hắn, khuếch tán ra khắp toàn thân khiến hắn lạnh buốt không sao chịu được.

Ron ở nhân gian cần có ánh mặt trời để tạo thành nhiệt năng rồi chuyển hoá thành năng lượng của đất. Hôm nay đúng lúc đang tu luyện thì bị A Phong tỉnh dậy phá đứt, vốn là thể năng bất túc, không thể đánh nhau. Bây giờ lại gặp tên Từ Tử Lăng này. Kẻ này tu luyện phật hiệu pháp thuật, nếu là ngày thường không phải đối thủ của hắn. Tuy nhiên lúc nãy hắn quá hoảng sợ viên đá sẽ làm cho A Phong bị thương nên trực tiếp chống đỡ, tự dưng không khỏi bị thất thế.

A Phong nghe Ron kêu lên đau đớn, hai mắt mở to. Nó ngẩng dậy, nhìn tròng mắt màu lục của Ron từ từ thâm lại, con ngươi bỗng biến thành một màu u tối.

"Ron...!" - A Phong lo lắng kêu to một tiếng, giãy ra khỏi vòng tay ôm ấp của Bosco, ôm lấy cánh tay của Ron - "Ngươi bị thương rồi sao?"

Ron hướng về phía A Phong miễn cưỡng cười cười: "Ta không sao...". Lời còn chưa dứt thì ngực gã đã thấy hơi lạnh xâm nhập. Hắn vội hít sâu một hơi, mắt nhắm nghiền, lồng ngực đau nhói. Một luồng khí xộc thẳng từ ngực lên. Gã nhịn không được, há mồm nôn ra một búng máu hồng.

A Phong không dám tin vào mắt mình. Búng máu rơi trên cánh tay nó, một giọt chảy xuống chậm rãi rơi vào lòng bàn tay, tự như một đoá hoa hé nở. Nó buông tay Ron ra, đứng lên. Ron cả kinh, muốn ôm lấy nó ngăn lại nhưng A Phong đã bước nhanh về phía trước, vòng tay ra sau tạo thành một vòng sáng màu vàng bao lấy Ron và Bosco ở bên trong.

***

"Á á á... A Phong, ngươi đừng quá xúc động!"

Bosco kêu to, mặt mày nhăn nhó. Cho dù có vòng bảo hộ của A Phong thì hắn vẫn thấy chịu không nổi sức mạnh cuồng nộ của nó. Hắn nắm lấy tay Ron loạng choạng nói:

"Ngươi mau nghĩ ra biện pháp gì đi, mau lên!"

Ron lau dòng máu dính bên môi, hung hăng lùi lại một bước, trong tay xuất hiện một thanh thổ đao, hướng về phía kết giới của A Phong chém một cái.

"Oành" một tiếng, kết giới không hề có chút sứt mẻ.

Mặt trời sắp xuống núi, năng lượng mặt trời Ron tích trữ trong người cũng không còn nhiều.

Ron nhíu mày, niệm khẩu quyết. Lần thứ hai tròng mắt y đổi sang màu xanh.

Bên này Ron còn đang nghĩ cách đối phó với kết giới bảo vệ của A Phong, bên kia A Phong đã tiến đến trước mặt Từ Tử Lăng. Đôi mắt đen nhánh của nó cao thâm mạt trắc như một dòng suối, lẳng lặng toé ra hào quang.

Từ Tử Lăng có chút kinh ngạc. Người này và Trọng thiếu, khí chất hoàn toàn khác biệt.

A Phong chậm rãi đưa tay phải lên, ngón trỏ hướng lên trời, toàn thân khẽ động đậy.

"Muốn bắt ta trở lại thì cứ ra tay là được, cớ sao phải đả thương Ron!"

A Phong nói, trong mắt lộ ra vẻ phẫn nộ.

Từ ngón tay của nó ngưng tụ lại một vệt lốm đốm, tựa như một giọt nước bé bỏng, theo đầu ngón tay nó bay lên.

"Cho dù có thế nào, ta cũng nhất định không trở lại Côn Lôn đâu!"

Tự nó biết từ ngày đầu tiên yêu, nó sẽ vĩnh viễn cùng Ron ở bên nhau.

Người kia bị nói là Ma tôn, mà Ma và Thần thì không đội trời chung.

Là Thần thì làm sao? Là Ma thì làm sao?

Không có Ron tồn tại trên thế giới này, nó là thần bất lão bất tử, rốt cuộc để làm gì?

Điểm sáng trên đầu ngón tay của A Phong chậm rãi mở rộng, sôi trào lên, cuồn cuộn biến đổi. Một tia lửa hình thành, hoả diễm sáng chói trên đầu ngón tay, tạo thành một lớp sương trắng trong không trung. Hoả diễm bắt đầu lớn dần, sóng nhiệt tựa như từ sâu trong lòng biển phun ra, không ngừng lớn mạnh tạo thành hình, phá nát ánh sáng vàng do Từ Tử Lăng tạo ra.

Sức mạnh của lửa cuồn cuộn liếm lấy mọi thứ chung quanh, phảng phất như muốn bay thẳng lên trời, sức nóng hầm hập. Ron còn đang trầm ngâm ngưng thần giữ lấy sức lực thì Bosco đã bị lửa đốt đến tận chân, nhảy nhót không ngừng. Hắn hận không biết độn thổ, nếu không phải nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi cái chỗ đang bị thần thú nổi giận thiêu đốt này. Dĩ nhiên là phải càng xa càng tốt rồi.

Từ Tử Lăng nhìn hoả diễm trên người A Phong, ánh sáng đó chắc chắn không thuộc về thế gian này. Đó dường như là ánh sáng hình thành lúc thiên địa sơ khai, băng tan tuyết chảy. Đoá hoa lửa trong tay A Phong đẹp vô cùng, khiến y cảm giác toàn thân nhẹ nhõm, dẫu biết hoả diễm có thể nung chảy bản thân vẫn không thể kìm lòng muốn lao lại gần, thêm một chút, thêm một chút nữa.

Đúng lúc đó.

A Phong ngẩng đầu lên, hít một hơi dài. Một đôi cánh vàng xoè ra từ lưng hắn, lấp lánh trong đêm tối. Sức mạnh từ đôi cánh ấy toát ra dữ dội.

Từ Tử Lăng nhìn A Phong hoàn toàn xa lạ kia, trong đầu chỉ nghĩ đến một việc.

Người này không phải là nhân loại, tuyệt đối không phải Trọng thiếu của ta.

Nhận ra điều này, lòng y đau đớn đến mức không sao chịu nổi.

Đôi cánh của A Phong cũng phát lửa, bay lên hoà với ánh hoả diễm do nó tạo ra. Ánh lửa vàng chiếu trên khuôn mặt tôn quý trắng như tuyết, đẹp hơn mọi thứ trên thế gian này. Gương mặt tôn quý ấy cao ngạo nhìn Từ Tử Lăng, đoá hoả diễm màu vàng trên tay từ từ hướng về phía y, tựa như sắp thiêu đốt y ra tro.

Ron thét lên một tiếng lớn, linh đao ngưng tụ lại trong lòng bàn tay. Con ngươi màu xanh của y nhìn thẳng về phía A Phong đã thú hoa. Trên tay gã xuất hiện một chiếc thuẫn. Gã sải bước tiến về phía A Phong.

Hoả diễm không hề lưu tình, lập tức đốt cháy rụi chiếc thuẫn của gã. Dù sao linh lực yếu ớt của Ma so với sự tức giận của Thần thú vừa ăn no, tuyệt đối không thể sánh bằng. Ron cắn răng nhịn đau, bước vào biển lửa, tiến gần về phía A Phong. Vẫn cọn chịu được hoả diễm mạnh nhất ngũ linh lục giới, gã không khỏi có chút đắt ý mỉm cười. Như vậy so với cái tên kia, kể như gã đã hoà.

Ron mạo hiểm tiến lại gần A Phong. Ánh sáng vàng rực rỡ phát ra từ thân thể A Phong khiến gã hoàn toàn nhìn không rõ hình dạng của nó. Không ngần ngại, gã ôn nhu mỉm cười, xoè hai tay ra.

"A Phong, đến đây nào."

A Phong không chút sứt mẻ, hai cánh màu vàng khẽ chớp một chút. Nó lao vào lòng Ron, hai cánh tạo thành luồng khí lưu mạnh mẽ như bão táp. Ron giữ ổn định thân hình, ôm thật chặt thân thể nóng hổi trong lòng mình.

"Không sao đâu... A Phong... Không có việc gì đâu..."

Ron cố chịu lửa thiêu đốt, mỉm cười nhẹ nhàng nói. Con ngươi màu vàng của A Phong hơi chớp chớp, nhìn thẳng về phía người đang mỉm cười trước mặt. Bàn tay Ron vuốt ve nhè nhẹ mái tóc mềm mại của A Phong, âu yếm vỗ về. Dần dần đôi cánh của A Phong cụp xuống rồi biến mất trong không khí.

"Ron..." - Con ngươi của A Phong đã trở lại sắc đen trong veo. Nước mắt ngập bờ mi, tựa như sắp rơi xuống. Hai tay hắn ôm thật chặt cổ Ron, vùi đầu vào vai gã khóc oà lên: "Không phải ta cố ý đâu..."

"Ta biết, ta biết" - Ron thở dài, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn.

A Phong một khi thú hoá sẽ không thể tự khống chế năng lượng của bản thân. Nếu không phải Ron vào đúng lúc giúp nó nguôi lửa giận, chỉ e chỗ này đã hoá thành bình địa, toàn bộ người ở đây đã bị thiêu chết rồi.

Từ Tử Lăng bi thương nhìn Ron ôm ấp A Phong, cảm giác như bản thân mới từ nơi khủng khiếp nhất trở về.

Bosco thở hắt ra, thấy Từ Tử Lăng kinh ngạc đứng im nhìn liền không khỏi tức giận, lao về phía y toan đẩy một cái. Có điều hắn lại đi xuyên qua thân thể y, khiến bản thân suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất.

"Ngươi rốt cuộc là cái chết tiệt gì vậy? Ngươi có biết suýt nữa chúng ta đã chết cả rồi không? Đó là lửa của Phượng hoàng đấy!"

Phượng hoàng là thần thú tối cao của thần giới, sống tại đỉnh Côn Lôn, đậu trên cây ngô đồng. Nhân gian truyền lại nếu Phượng hoàng chỉ xuất hiện ở những quốc gia có vua anh minh, nhìn rõ bốn bể, mưa thuận gió hoà, dân cư sung túc, kiến tạo thái bình cho thiên hạ.

Lửa của Phượng hoàng là thứ hoả diễm mạnh nhất trong ngũ linh lục giới, có khả năng tiêu diệt thần ma, làm tan chảy được cả quỷ tiên. Bất cứ sinh linh nào bị lửa của phượng hoàng thiêu đốt linh hồn lập tức biến thành hư ảo, không thể nhập luân hồi.

Đó là lí do Ron và Bosco chưa bao giờ để cho A Phong phải động thủ.

Phượng hoàng không già không chết, mấy vạn năm nằm trong trứng, ở trên núi Côn Lôn hấp thụ thần khí mà lớn dần lên và nở ra Phượng hoàng con. Trải qua thêm ba nghìn năm, Phượng hoàng sẽ từ trong lửa tự thiêu mà tái sinh, lúc đó mới thành niên.

Chú Phượng hoàng này -- Bosco không nói gì, chỉ nhìn A Phong nằm yên trong lòng Ron -- Chỉ mới có một ngàn năm tuổi, giờ chỉ là một phượng hoàng bảo bảo (bảo bảo = baby) mà thôi.

Phượng hoàng bảo bảo của thần giới, lại được Ma tôn mỗi ngày ôm ấp, yêu thương.

Như thế mà không nuôi thành một chú chim non vừa ngây thơ vừa thích ăn thịt như A Phong thì mới là kỳ quái.

"Không phải... Y không phải Trọng thiếu của ta..."

Từ Tử Lăng hạ tay xuống, chậm rãi lẩm bẩm.

"Cái gì mà Trọng thiếu thế? Tên khốn nhà ngươi thật kỳ quái. Rốt cuộc ngươi là cái gì vậy?" - Bosco không khách khí lấy ngón tay dí vào người y, nhưng ngón tay lại đi xuyên qua. - "Ngươi vô hình vô thể, lại có thể triệu tập được phật quang. Ngươi thực sự không giống người của Côn Lôn hay Ma giới à."

Thổ hệ Ma tôn đem theo Phượng hoàng đến thế gian tiêu dao, điều này khiến cho cả Thần Ma hai giới vô cùng tức giận. Một bên muốn tìm Thần thú "bị trộm đi" quay về, một bên muốn triệu hồi Ma tướng "lạc đường" trở lại. Nghìn năm qua, hai bên đã phái không ít truy binh đi tìm. Cũng may thay bản lĩnh của Ron không kém, lửa phượng hoàng của A Phong cũng khiến sinh linh e ngại nên Thần Ma hai giới nhất thời cũng không làm gì được hai người bọn họ.

"Cái gì mà núi Côn Lôn?" - Từ Tử Lăng như rơi vào mê trận, nhìn Bosco hỏi - "Trọng thiếu ở nơi đó sao?"

Bosco trợn mắt nhìn y, rồi bỗng cánh tay rung động, một tia sáng vây quanh vai Từ Tử Lăng. Hắn cười gian xảo nói:

"Thì ngươi trực tiếp nhìn là được rồi."

Hắn vốn là sơn yêu, đoạt hồn thu niệm chính là sở trường. Vừa rồi A Phong tuy không đến mức phun ra hoả diễm nhưng biến thânh thành phượng diễm cũng đủ khiến Từ Tử Lăng bị cháy rồi. Lúc này y lại hoàn toàn không có chút phòng bị, kết quả bị niệm lực của Bosco xuyên qua vai dũng mãnh đi vào, tiến thẳng đến nội tâm sâu kín nhất của y.

Ron kéo tay dán sát vào đầu Bosco, nhắm mắt lại. Tay kia gã đặt trên trán A Phong, cùng Bosco xem lại chuyện cũ ngàn năm của aTừ Tử Lăng.

Sau một lát, Bosco và Ron chầm chậm buông tay ra. Từ Tử Lăng cười khổ, những kí ức nơi đáy lòng bị người ta xem qua rồi, y cũng muốn kể lại rất nhiều chuyện cũ. Lúc mới gặp A Phong y đã sung sướng khôn nguôi nhưng càng tìm lại trong kí ức, y càng nhận ra người này chắc chắn không phải Trọng thiếu của y.

A Phong hiếu ý há mồm ra, trừng mắt nhìn Từ Tử Lăng:

"Hoá ra là ngươi không phải là thần tướng hay ma tướng đến bắt bọn ta à?"

Ron cười cười, hôn lên đôi môi kiêu kì của A Phong, giải thích:

"Hắn chỉ là một ý niệm mà thôi."

"Niệm", có lẽ phải gọi là "chấp niệm", không phải người chẳng phải quỷ, không sinh không chết. Chỉ là một oán linh, thực ra cũng từng là con người. Người này có lẽ đã luyện được một môn võ công kì quái nào đó khiến nguyên thần hắn không tiêu tán, tồn tại trên thế gian đơn giản chỉ để tìm kiếm thứ gì đó khắp nơi. Tinh thần lực của người đó, cũng vì vậy mà mạnh mẽ không gì sánh được. Đó cũng là nguyên nhân thuật thổ linh của Ron lẫn tinh thần lực của Bosco không thể tổn thương hắn được.

Loài người, tuy yếu đuối nhất, nhưng nếu quyết tâm, cố gắng vì nguyện vọng duy nhất của mình, lúc nào đó sẽ trở nên mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng được. Sống giữa con người cả ngàn năm, rốt cuộc Ron cũng hiểu ra điều đó. Yếu đuối nhưng mạnh mẽ, nhân loại là vậy.

Từ Tử Lăng này cũng vậy. Y nhìn về phía A Phong, tướng mạo thực quá giống Khấu Trọng. Trong mắt y hiện ra nỗi bi thương đến mức A Phong cảm giác bất nhẫn, không đành lòng giật giật ống tay áo Ron nói:

"A Ron à, chúng ta giúp hắn đi nha."

Tìm người yêu suốt cả ngàn năm, đây là dạng người chấp nhất nhất thế gian.

Thân thể tan nát, nguyên thần lang thang giữa không gian, chỉ là chấp niệm ngàn năm phiêu vu trong vũ trụ.

Không chỉ A Phong, Ron và Bosco cũng cảm nhận được nỗi bi thương sâu sắc của y, không khỏi có chút đồng tình với "niệm" vừa suýt bị phượng hoàng chi hoả thiêu đốt kia.

"Ngươi sớm nói ra ngươi tìm người chứ không phải đến bắt người thì có phải tốt không" - Bosco thở dài nói.

"Ngươi chỉ ở thế gian tìm kiếm, người ngươi yêu sau khi đến quỷ giới, ai biết được đã luân hồi thành bộ dạng gì rồi," - Ron lạnh lùng chắp hai tay ra sau lưng.

"Ngươi đã tìm cả nghìn năm rồi, có đói bụng không?" - A Phong nháy nháy đôi lông mi dài, vui vẻ bắt chuyện - "Mời ta ăn cái gì đi, rồi bọn ta sẽ giúp ngươi tìm người."

Ron cười khúc khích, hai tay đan chặt, ôm lấy A Phong tặng lên môi nó một cái hôn thật sâu:

"Nhóc con, không phải ngươi vừa ăn no rồi sao?"

A Phong tủm tỉm cười, lắc lắc đầu:

"Ta ngủ hơn hai mươi ngày mà mới ăn bù lại được có mười ngày thôi à!"

Phượng hoàng rời núi Côn Lôn, thân thể thần thú sẽ bị trọc khí trên thế gian ảnh hưởng. Mỗi khi trọc khí tụ hợp trong cơ thể đạt đến một mức nào đó, A Phong sẽ phải ngủ sâu một giấc, chậm rãi nương theo linh khí trời đất mà chuyển hoá trọc khí. Nơi nào càng nhiều trọc khí, nó càng phải ngủ lâu. Đến lúc nào linh lực hấp thụ đủ, lúc đó bao tử nó cũng tự động đói meo.

"Ngươi tuỳ tiện kiếm người ăn quá" - Bosco lắc đầu nói - "Một ngày nào đó ta sẽ bị ngươi ăn hết sạch đồ, rồi ăn ta luôn cho coi".

"Có quan hệ gì, lúc đó ngươi quay lại làm quỷ thôi mà." - A Phong phản bác.

Bosco cười hề hề. Hắn thực ra vốn là nhân quỷ, trong quỷ giới là sơn yêu mạnh nhất. Hắn vốn ở thế gian không có việc gì làm nên mới nuôi lợn, ăn các loại hoa cỏ, thỉnh thoảng rảnh quá thì đi đùa giỡn với người phàm. Nhưng một ngàn năm trước, phượng hoàng bảo bảo đói bụng đã mò đến nhà hắn, ăn sạch thịt lợn hắn để dành, sau đó lên giường đánh một giấc thật dài. Sau đó hắn liền không trở về quỷ giới, lưu luyến ở lại thế gian.

"Muốn tìm người mà không tìm sơn yêu giúp đỡ thì còn tìm ai nữa?" - Bosco cười, kết ấn, dùng niệm lực từ từ rút khỏi vai Từ Tử Lăng, nói - "Ngươi mau nỗ lực nghĩ đến Trọng thiếu, ta giúp ngươi tìm hắn."

Từ Tử Lăng lập tức dồn toàn bộ đầu óc của mình nghĩ về Trọng thiếu, về những lúc ngày xưa. Bosco hít một hơi dài, toàn thân được một tầng ý niệm màu trắng bạc bao bọc. Ron ở bên cạnh bỗng đưa tay lên, sóng ý niệm mạnh mẽ dần, như những đợt sóng biển nhàn nhạt bao lấy thân thể Bosco.

"Ta cũng làm, ta cũng làm" - A Phong hưng phấn duỗi thẳng ngón trỏ tay phải, nhưng Ron đã nắm lấy bàn tay hắn, khẽ liếm lên đầu ngón tay một chút, cười nói - "A Phong ngoan nào, sức mạnh của ngươi quá mạnh mẽ, Bosco sẽ bị ngươi thiêu đốt đấy."

Đang nói chuyện thì luồng khí bạc quanh người Bosco bỗng biến đổi, bay lên lởn vởn, hiện thành đủ các loại hình người.

Hoặc là một thiếu niên tàn phế mặc đồ trắng vô cùng lãnh ngạo, cầm đoá hoa mỉm cười.

Hoặc vương tử Mông Cổ bôn ba trên lưng ngựa.

Hoặc thanh niên tóc bạc tuấn tú khéo tay rút ra một loạt ngân châm.

Hoặc nam tử thời dân quốc mang mắt kính, nghiêng tai lắng nghe tiếng đàn.

Từ Tử Lăng nhìn bạch quang biến thành những nhân hình đó, trong mắt ánh lên những nỗi vui mừng, lệ quang như sương đọng nơi mí mắt.

Cuối cùng, Bosco khoanh tay lại, sương trắng hội thành hình, chậm rãi hiện ra hình người. Một nam tử hiện đại xuất hiện trong làn khói mỏng, mơ hồ mà rõ ràng.

"Oa! Giống ta quá!" - A Phong hào hứng nói.

"Đâu phải ngươi đâu" - Ron lạnh lùng nói.

"XX luật sư, Trình Lượng." - Bosco đắc ý thu hồi pháp thuật.

Từ Tử Lăng nghe cái tên xa lạ ấy, nhìn bóng người tan dần trong làn khói bạc, tim đập thình thịch vì sung sướng.

"Đi tìm hắn thôi! Ron, chúng ta và Từ Tử Lăng đi tìm hắn thôi!" - A Phong náo nhiệt đứng lên, hào hứng vỗ tay Ron yêu cầu.

Ron lắc đầu: "Không được, hắn giờ đang ở hình dạng này, so với quỷ không mấy khác biệt, người sống không nhìn thấy hắn đâu."

Chấp niệm nghìn năm không tan biến, thực chất thân thể đã rã từ lâu. Y không thuộc về ngũ linh lục giới, không phải là loại gì, nhưng so với yêu cũng có nhiều điểm giống. A Phong nghe Ron nói, "A" lên một tiếng, đồng tình nhìn về phía Từ Tử Lăng. Y gục đầu xuống, cười khổ.

Tìm được rồi thì sao chứ? Trong nghìn năm qua y chưa phải chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Chỉ đơn giản là y muốn nhìn thấy người ấy một lần nữa, được Trọng thiếu liếc nhìn y một lần nữa, rồi muốn hỏi hắn một câu...

"Ngươi vì sao mà đối với ta tốt đến vậy."

A Phong mở to mắt, nhãn châu long lanh nhìn chằm chằm vào Ron, môi hơi cong lên, dáng vẻ tràn đầy năn nỉ.

Ron nhếch môi lên, lắc đầu: "Không được. Hôm nay ta đang tu luyện phân nửa thì bị ngươi cắt đứt, giờ đang thiếu quang năng."

A Phong nhướn mày, chủ động tiến lại gần, ôm lấy Ron.

Dâng món ngon lên tận miệng.

Ron khéo léo đỡ lấy gáy nó, ôm vào thắt lưng nó, đoạt lại quyền chủ động, không ngừng hôn môi thật sâu.

"Oanh" một tiếng, đôi cánh A Phong lần thứ hai hiện ra nhưng không phải là thứ màu vàng sáng đến loé mắt mà chỉ là một màu vàng nhàn nhạt, tựa như mặt trời ấm áp. Đôi cánh đó từ từ ôm lấy quanh thân Ron, vây lấy nó và Ron vào chính giữa.

Bosco ho nhẹ một tiếng, không biết sao lại nhìn Từ Tử Lăng giải thích: "Nạp điện."

Cái từ ngữ hiện đại này làm sao Từ Tử Lăng hiểu được, y mở to mắt nghi nghi hoặc hoặc.

Bosco cười ra tiếng, không thèm nhắc lại nữa. Một lát sau, cánh của A Phong từ từ mở ra, gương mặt trắng mịn ửng hồng, nằm yên trong lòng Ron miễn cưỡng hơi cựa cựa chút.

Ron cười sảng khoái, tay hoa lên, kéo tay Từ Tử Lăng rồi dùng thuật độn thổ, trong nháy mắt đã biến mất.

Trong nhà kho trống rỗng, chỉ còn lại một mình Bosco. Hắn si ngốc sửng sốt mất ba giây đồng hồ, sau đó nhìn mặt đất bừa bãi, tức đến sùi bọt mép.

"Tên ma đầu chết bằm nhà ngươi!!! Cố y bỏ ta lại! Đồ qua cầu rút ván! Ta nguyền rủa ngươi một ngày nào đó sẽ bị A Phong ăn tươi nuốt sống luôn!"

***

"Đây là đâu?" - Từ Tử Lăng kinh ngạc nhìn ra bốn phía. Hình như y đang đứng trong một nghĩa địa.

"Ngươi cần có một thực thể." - Ron nói, buông tay A Phong ra, đến gần một ngôi mộ, sau đó lẩm bẩm gì đó. Đất cuồn cuộn nổi lên, mở ra một chiếc quan tài.

"Nếu A Phong đã nói phải giúp ngươi, ta nhất định tận lực giúp ngươi." - Ron cười đáp.

Từ Tử Lăng chân thành nói một tiếng cám ơn. Tuy trong đầu y chưa nghĩ ra làm cách nào đối mặt được với Trọng thiếu, nhưng dù sao với dáng vẻ một người thực vẫn hơn là ý niệm.

"Khỏi cám ơn ta. Có thực thể, ngươi vẫn vậy thôi." - Ron nhìn Từ Tử Lăng - "Hắn đã sáu lần nhập luân hồi, kiếp này của hắn có nhớ được ngươi không ngươi tự biết rồi đó. Với hắn, ngươi cũng là người lạ mà thôi."

"Đừng lo..." - Từ Tử Lăng rưng rưng mà cười - "Hắn đối với ta quá tốt. Ta yêu hắn mà không dám thổ lộ với hắn, nên giờ hắn quên ta cũng là chuyện bình thường thôi."

Chỉ cần để ta đối xử thật tốt với ngươi là được...

Ron gật đầu, tay kết ấn tạo thành linh trận, kêu một tiếng "Từ Từ Lăng" rồi đẩy chấp niệm kia vào quan tài, đóng lại.

A Phong đứng bên cạnh, nhãn châu bỗng xoay động, len lén đem vào trong mộ với Từ Tử Lăng một giọt nước màu vàng.

Ron không kịp ngăn trở, tức giận trừng mắt nhìn A Phong. A Phong cười hi hi đáp: "Hắn phải có tài bảo hộ Trọng thiếu của hắn chứ. Ban nãy đánh nhau với Ron, tinh thần lực của hắn đều mất cả rồi, ta chỉ tặng cho hắn chút Phượng chi mang cấp (nước mắt phượng hoàng) mà thôi."

Cái này đâu phải một chút chứ. Người phàm có được Phượng chi mang cấp, có thể đem tu luyện thành tiên cơ mà. Mặc dù nghĩ vậy, Ron cũng không đành lòng trách cứ A Phong. Gã kéo A Phong vào lòng, yêu thương hôn lên thái dương của nó, "A Phong à, nếu ngươi trở về Côn Lôn, ta cũng sẽ lên trộm ngươi xuống."

A Phong mặt mày rạng rỡ nói: "Nếu bọn họ túm ngươi xuống Ma giới, ta cũng sẽ đi tìm ngươi."

Ron "Ừ" một tiếng, cùng A Phong mỉm cười.

Đã yêu suốt một nghìn năm, nhưng cũng chỉ như mới ngày hôm qua. Mỗi phút mỗi giây trôi qua đều quý giá, mỗi lần nhìn nhau đều ngọt ngào. Có một tình yêu, đã định từ đầu là không thể cưỡng nổi, là thần là ma, cũng đâu khác biệt. Một năm cũng vậy, nghìn năm vẫn thế.

"Cách" một tiếng, chiếc quan tài chậm rãi mở ra. Tá thi mượn hồn Từ Tử Lăng từ trong quan tài ngồi dậy.

"Đồng Nhật Tiến" - A Phong đọc tên trên mộ - "Đây là tên của ngươi." - Đôi mắt trong suốt của nó nhìn thẳng vào Từ Tử Lăng - "Ta tặng ngươi một giọt Phượng chi mang cấp, ngươi thử xem có dùng được không?"

Từ Từ Lăng, từ bây giờ phải gọi là Đồng Nhật Tiến, cảm giác trong kinh mạch có một luồng nhiệt khí cử động. Y nhẹ nhàng đưa tay chỉ về phía mảnh ván quan tài, tập trung tinh thần. Nghe "bùng" một tiếng, mảnh ván đã hoá thành tro.

"Cảm tạ ngươi" - Đồng Nhật Tiến nhìn người giống Trọng thiếu mỉm cười - "Các ngươi rốt cuộc là ai?"

Y nhớ đến đôi cánh màu vàng kia, rồi lại nhớ đến tròng mắt màu xanh lục của Ron.

A Phong xoắn xoắn tóc trong ngón tay, cười cười: "Chúng ta hay thần ma...?

Nó còn muốn giải thích thì Ron đã tạo ra linh trận: "Chúng ta là cái gì không quan trọng, ta đưa ngươi đi tìm Trọng thiếu của ngươi."

Gã vừa nói xong, mặt đất đã cuồn cuộn cuốn Đồng Nhật Tiến nuốt vào bên trong.

"Ron à, cái này bây giờ làm sao?"

A Phong chỉ vào ý niệm đang bay trong không gian. Ban nãy khi Ron đưa Từ Tử Lăng đẩy vào cơ thể Đồng Nhật Tiến đã nhân cơ hội giữ lại ý niệm ngàn năm cực mạnh của y. Ron cười đắc ý nói:

"Hôm nay ngươi thú hoá phát sinh năng lượng quá mạnh mẽ, thần ma giới sẽ truy đến chúng ta rất nhanh. Lợi dụng niệm lực này cản trở họ, còn chúng ta thì dọn nhà."

Không chỉ có thể khiến truy binh lạc lối mà còn có thể đuổi được gã sơn yêu nuôi lợn kia.

"Hay á!" - A Phong cười híp cả mắt, nhào vào lòng Ron - "Tìm nhà mới nào có nhiều đồ ăn ngon nha."

Ron nhịn không được dáng vẻ tươi cười yêu kiều đó, hôn lên má nó một cái rồi độn thổ đi.

Tinh thần lực của Từ Tử Lăng bị Ron dùng linh trận xách động, tản ra khắp nơi, tạo thành nghi trận. Chẳng ai biết phương hướng nào mới là chỗ Ron thực sự cùng A Phong rời đi.

Có lẽ bên nào cũng không phải.

***

Trình Lượng hôm nay đúng là có một ngày xui xẻo.

Sáng sớm đứng lên thì sách rơi vào chân. Vừa mở cửa ra lấy báo thì đã thấy một đống hoá đơn phạt vượt đèn đỏ. Mở máy tính ra muốn trả tiền qua thẻ tín dụng thì thấy số thẻ đã đến kì, quên không nạp tiền vào.

Chẳng nhẽ phải đến cúi chào Huỳnh Đại Tiên à? Anh ta nghĩ vậy, đúng lúc cốc cà phê trên tay đổ vào tay nóng bỏng dẫy. Vừa bị cảm lạnh vừa bị cà phê đổ vào người, đúng lúc tiếng chuông cửa reo.

Trình đại trạng sư đã bực tức lắm rồi. Không lẽ còn gì đến nữa.

Anh ta bước ra mở cửa. Ở ngoài cửa là một người trông vừa xa lạ vừa quen thuộc, khiến anh có cảm giác an tâm đến kì lạ.

Thanh niên mang kính mắt nhìn anh ta cười ôn nhu: "Xin chào, tôi là hàng xóm mới đến." - Y xoay người lại chỉ về phía căn hộ đối diện - "Tôi là Đồng Nhật Tiến, là bác sĩ thú y."

Y đưa cho anh một danh thiếp. Trình Lượng vô thức tiếp nhận, đầu ngón tay chợt chạm vào nhau. Một luồng điện như xẹt qua trong lòng. Trình Lược có chút hoảng hốt, nhìn Đồng Nhật Tiến e dè.

"Chúng ta có quen nhau sao?"

Đồng Nhật Tiến vẫn cười đến ôn nhu: "Có thể lắm chứ."

Có thể lắm chứ.


(Hết chương 1)

============

Chú thích:
Thao thiết: Tên một loài thần thú cổ đại, là một trong 9 con của rồng, cực kì tham ăn.