Tìm kiếm Blog này

27 thg 6, 2010

Lãnh Vô YY-ing

Keke, mấy hôm nay bận rộn ngồi làm việc, được 30' rảnh mò vào đọc lại mớ Lãnh Vô, tự dưng thấy yêu đôi này ghê gớm :p.

Phải nói là riêng với Tiểu Dư aka Tình Tình aka Tình Tình, tớ thấy bạn này lắm mối tối nằm không nhưng tớ lại ủng hộ điều đó. Dư nhi là hoa thơm của làng, mà đã là hoa thơm thì thiên hạ đều có quyền hưởng :p. Số người tình của Dư nhi nhìu ghê gớm, kể re khó hết được. Đang nói ở trong giới hủ nữ (loại trừ hết các em gái của Dư nhi ra, số nài hok ít đao nha), điểm mặt anh tài chính thì có:

- Theo phim: Lãnh Vô, Thiết Vô, Truy Vô - trong đó Lãnh Vô là được hâm mộ nhất. Thiết Vô có nhiều fan từ bản Thiếu tứ TVB vì trong bản này lăng xê tình yêu của đôi này. Truy Vô cũng có một số fan nhưng không nhiều, đa phần là ghép lai cả nguyên tác lẫn phim vào.

- Theo truyện tranh: Ngũ Vô - Phương Thập Ngũ và Tiểu Dư rất được ưu ái thành đôi nếu là theo truyện tranh.

- Theo hủ nữ: Phương Vô - anh Phương "khỉ nhỏ" (thứ lỗi cho tớ, anh Gia Cát Thần Hầu = Khỉ già (hầu) - nên theo nguyên lý đó anh Phương thành Khỉ nhỏ).

Cá nhân tớ thấy Tiểu Dư hợp nhất với A Khí vì:
- Ai chơi được với Tiểu Dư nhất định phải chịu đau giỏi (Dư nhi là nữ vương thụ, hơi tí là tung 1 đám ám khí cho biết tay nhau ngay) - ai đọ được với A Khí trong màn này chứ.
- Ai mún blah blah blah xyz với Tiểu Dư phải không ngại sẹo (nguyên lý như trên, trúng ám khí của Dư nhi là thành sẹo) - A Khí đầy sẹo rồi, thêm vài phát nữa no si nhê.
- Ai mún nói chuyện cùng Dư nhi nhất định phải hoặc điếc tai hoặc giả ngu hoặc nói ít làm nhiều - (Dư nhi mồm miệng độc địa, ngoáy đểu xỉa xói đều kinh hơn người) - A Khí được cái nói ít làm nhiều, cứ thế là tự tiện hành động, Dư nhi nói nhiều cũng bằng... âm.

Do đó Lãnh Vô là vương đạo!

Cho dù mọi người có ủng hộ đôi nào thì tớ vẫn ủng hộ Lãnh Vô.

Sau đây xin giới thịu màn XYZ xôi thịt của Lãnh Vô, cấm trẻ em cấm trẻ em! (credit to Hy vực phong tình bạn Tiểu Tây):



Hảo cute, right?

List fic của Lãnh Vô:
http://2rforever.net/bbs/thread.php?fid=24&type=34#c

Trong số này tớ đã đọc gần hết, nhận xét là:
- vui nhất là do Tiếu Vong Thư (A Thư) viết.
- Cái đầu tiên tớ đọc và giờ vẫn thích là Bát mặc đào hoa của Tiểu D (Denote) viết.
- Ngược đầu tiên của Lãnh Vô tớ đọc là Thất tình dẫn, thực sự đọc lại vẫn thấy viết tốt.
- Điều bực mình nhất: Quá nhiều fic chưa hoàn!
- Ngược kết thúc chuẩn nhất: Địa lao (mọi người rút ra kết luận: Tiểu Dư là hoa thơm của làng, ai cũng nên hưởng nhưng không ai nên chiếm hữu).
- Ngược thích nhất: Khoảng cách xa nhất (đọc xong đã khóc).

23 thg 6, 2010

Vô hạn xuyên không (chương 4)

Vô hạn xuyên không

- Chương 4 -



Trong sân.

Lâm Phong chống má ngồi trên bậc cầu thang, ngơ ngác nhìn ba người kia luyện công. Mồ hôi lấm tấm đầy trên trán, ướt đẫm cả sau lưng. Đây mà là luyện công sao? Là tự mình hại mình thì có á!

Thiết Thủ đang ra sức dùng hai tay đấm mạnh liên tục vào cây trụ đồng, mỗi quyền ra đều cực nặng, tựa như từng cú đập của máy san lấp, đập thẳng vào ngực Lâm Phong. Trong đầu y nghĩ hình như tim cũng thót lên thót xuống theo mỗi đập của Thiết Thủ.

Truy Mệnh thì đặt hai thanh chì trên chân, cứ thế lắc đi lắc lại. Mỗi lần nghe tiếng thanh chì đập xuống mặt đất, Lâm Phong chỉ hận không thể lập tức phế đi đôi chân của mình.

Lãnh Huyết thì khá hơn, cầm một thứ Lâm Phong không-nên-gọi-là-kiếm mà nên gọi là kiếm-chặt-củi, chém trái chém phải. Loang loáng như thế, tựa như không thấy nửa thân ảnh ở trên. Cái tốc độ cực nhanh cực mạnh vậy, phải gọi là Đai hiệp tia chớp mới đúng. Lâm Phong há to mồm nhìn, thực sự không còn giữ được dáng vẻ của Vô Tình lúc nào cũng mặt lạnh như tiền nổi nữa.

- Thiết Thủ ơi, cái này đệ luyện thế nào thế? Luyện bao nhiêu năm thì được lợi hại như vậy?
Lâm Phong nhân giờ nghỉ vẫy vẫy đuôi như cún con ra hỏi.

- Từ lúc mới luyện thì phải tập đấm bao cát... Chắc khoảng mười năm thì đạt được đến độ của đệ bây giờ.

Thiết Thủ huơ huơ đôi tay sắt trước mặt Vô Tình, trên tay có vô số vết thương và cả ngàn vết chai. Lâm Phong bắt đầu thấy rờn rợn, hỏi:
- Thế đệ có từng bị thương chưa?
- Nhiều ít gì cũng có mà. Nếu nói ra thì lúc bắt đầu đã gẫy xương không ít lần, hơn nữa...

Thiết Thủ chưa nói xong, Vô Tình đã chạy như bay đến trước mặt Truy Mệnh hỏi về cùng vấn đề.

- Đầu tiên phải tập cho tốt công phu ở chân. Mỗi ngày trung bình đứng tấn khoảng bốn canh giờ, sau đó thì chạy một trăm dặm... Nói thẳng ra vì đệ thường hay phải chạy trối chết nên mới học được công phu này...

Lâm Phong xanh mặt lần thứ hai.

- Lãnh Huyết à...

Lâm Phong suy nghĩ một chút rồi nghĩ mình không nên hỏi người này. Để dạy cho Tiểu Đao, trong Thiếu tứ Lãnh Huyết đã nhốt nàng vào phòng củi cho chó cắn...

Trời cao đất dày ơi... Lâm Phong hắn biết làm sao bây giờ? Đứt chân đứt tay, còn có cảnh bị chó cắn te tua máu chảy đầm đìa nữ chứ. Nghĩ đến là thấy rùng mình ớn lạnh, mồ hôi ướt đẫm chảy liên tục như tắm... Ặc... Nghe một tiếng, lần thứ hai y lăn cu đơ ra xỉu.

- Vô Tình!

Ba người kia nhìn Vô Tình ngã xuống, ngất ngây chỉ phun ra được một câu.

- Thế thúc à... con...

Vô Tình tỉnh dậy, dùng dáng vẻ điềm đạm đáng yêu nhất, mắt ngận nước phóng điện loe loé.

- Vô Tình, là thế thúc không tốt. Con cũng không nên phải vội quá, trước tiên phải giữ gìn sức khoẻ, nghỉ ngơi cho thật nhiều đã... - Gia Cát Chính Ngã áy náy nói.

Hoá ra làm đại hiệp không phải là việc người thường làm được. Trong đầu Lâm Phong xoay chuyển, ta phải tìm cách kéo dài thời gian mới được.

- Xem ra có lẽ con cứ nên luyện ám khí của con lại là được. - Gia Cát Chính Ngã cuối cùng cũng tìm ra biện pháp, thông cảm đề nghị.

Ối mẹ ơi! Trời ơi đất ơi! Ám khí á? Con bị cận loạn viễn mà trời ơi!~ Lần thứ hai Lâm Phong lăn quay ra đất hôn mê bất tỉnh.

===============END chương 4============

22 thg 6, 2010

Vô hạn xuyên không (chương 3)

Vô hạn xuyên không

- Chương 3 -



- Thế thúc, từ lúc đại sư huynh trở về đã ngủ đủ ba ngày, sẽ không có chuyện gì chứ?

Thiết Thủ lo lắng hỏi Gia Cát Chính Ngã. Gia Cát Chính ngã xoa xoa bộ râu dài thưa thớt, nhẹ nhàng nói:
- Ta nghĩ từ có lẽ y ăn Vong tình đan rồi. Thôi thì không có việc gì chúng ta không nên quấy rối y nghỉ ngơi. Đứa trẻ này kể như cũng khổ tận cam lai rồi.

Lâm Phong không để ý gì cả, chỉ nằm lăn ra ngủ đã ba ngày nay. Mục tiêu của y chỉ có một - ngủ mò đến đây, ngủ sẽ đi về được. Do đó y nhất định phải ngủ để có thể trở lại. Trong thời gian quay phim y vốn đâu có được ngủ đủ, giờ có cơ hội được ngủ, ngủ đến đã đời. Tuy nhiên ngủ mãi rồi cũng phải đủ. Y nằm trằn trọc đếm cừu cuối cùng đếm được đến một vạn con mà mắt vẫn mở thao láo, bất đắc dĩ đành rời khỏi giường. Trong lòng y thở dài, thôi thì quên đi, ngủ tiếp không nổi rồi, ngủ nữa chắc phát điên lên mất.

Ngủ không được, y ngồi dậy, nhào xuống bàn. Tuyết Di đã làm ít đồ ăn nhẹ cho y. Bánh hoa quế quả nhiên ăn rất ngon. Hoá ra Vô Tình và y có cùng sở thích thật.

- Công tử!
Kim Kiếm và Ngân Kiếm ở ngoài cửa nghe thấy có động tĩnh liền chuẩn bị chậu rửa mặt mang vào phòng để cho Vô Tình rửa mặt. Cánh cửa vừa mở rộng, cảnh tượng đập vào mắt chính là Vô Tình đang dùng cả hai tay cầm bánh cho vào miệng. =3= nghe ầm một tiếng, chậu rơi xuống đất. Kia chính là Vô Tình công tử vô cùng ưu nhã sao? Hai tiểu đồng lòng đau như cắt, ngực thổn thức không ngừng. Lâm Phong nghe được tiếng động hoảng hốt kêu lên:
- Sao các ngươi không gõ cửa mà đã vào chứ?

Sợ quá nên y nuốt luôn cả miếng bánh hoa quế vào bụng, ho sặc sụa. Kim Kiếm và Ngân Kiếm thấy thần tượng trong lòng ầm ầm sụp đổ, khóc không ra nổi nước mắt, chết trân tại chỗ.

- Thiếu chủ, mời rửa mặt.

Kim Kiếm nâng khăn mặt lên cao.

- Công tử, mời thay y phục.

Ngân Kiếm mở rộng chiếc áo. Trong lòng hắn đau đớn không gì sánh nổi T_T. Ôi Vô Tình nay đã bình thường trở lại, đã bước đi được. Vậy sau này làm sao có cơ hội lần mò vòng eo bé bỏng kia nữa? Làm sao có thể thấy cảnh đẹp ngày xuân nữa... Đau đớn khôn cùng, Ngân Kiếm nước mắt chảy đầy trên mặt.

Lâm Phong cũng buồn bực. Hai người kia thấy y sao tự nhiên lại tỏ ra bi thương đến vậy? Y rửa mặt, tiếp nhận y phục để mặc. Công nhận là đóng phim cổ trang cũng có tác dụng. Y phục cũng không tệ, tuyệt đối không phải loại chọn đại mà mặc. Xem ra Vô Tình ngày thường ăn ở cũng không tồi lắm, mà còn có đến hai người hầu. Mỗi tội hai người này là nam, nếu là nữ có phải tốt bằng mấy không. Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ, tự nhiên thấy có chút thất vọng.

Ngoại trừ việc Vô Tình tóc bị ngắn ngắn, khi mặc bộ đồ trắng vào đã trở lại ngay thành Vô Tình. Khuôn diện đẹp như tranh vẽ, làn da trơn bóng trắng ngần, vóc người cao ráo đáng yêu. Không hổ là Vô Tình công tử. Kim Kiếm Ngân Kiếm lần thứ hai thấy thần tượng sống dậy. Vô Tình còn đứng lên nữa chứ. Nhìn cặp đùi thon dài xinh đẹp kìa... (nuốt nuốt nước miếng). Nhìn phần chân ngắn giữa đôi chân thon dài. Ôi thần tượng, thần tượng đã sống dậy!

- Thế thúc!
Vô Tình hướng về phía Gia Cát Chính Ngã mở lời.

- Vô Tình, con tỉnh rồi à? Trong người không khoẻ sao không nghỉ ngơi thêm đi?
Gia Cát Chính Ngã thương yêu nhìn y hỏi.

Trong lòng Lâm Phong gào lên: "Đại ca à, ta ngủ ba ngày rồi, ngủ thế quái nào được nữa? Ngươi cho ta là thần ngủ chắc?"
- Thế thúc à, con không sao! - Y dùng biểu tình của Vô Tình để nói, điềm đạm thanh tao.

- Vô Tình, con đã đi lại được rồi. Thế thúc lúc nào cũng mong con có thể luuyện được võ công. Con biết đó, Thần bộ ti chúng ta lúc nào cũng có nhiều kẻ thù. Lúc trước thân thể con không khoẻ, chỉ có thể dùng ám khí bảo vệ bản thân. Giờ ký ức của con chưa hồi phục, ta thực sự vô cùng lo lắng...

Gia Cát Chính Ngã thực sự lo lắng. Vô Tình năm xưa cực kì thông minh, ám khí cao minh tuy không có nội lực nhưng có thể ngày đi ngàn dặm. Còn Vô Tình bây giờ lại khiến ông lo lắng...

- Hả? - Học võ à? Không nên nha! Học võ y cũng từng học qua nhưng chỉ là dạng có tiếng không có miếng, đánh võ thật thì có thế thân chứ bộ. Trong đầu Lâm Phong phiền đến độ muốn bật khóc T_T. Y không muốn làm thần tượng tàn phế đâu nha.

- Thế thúc, con...

Lâm Phong dự định cự tuyệt nhưng y lại nghĩ rằng ở cái thời đại này khoa học không phát triển, y hiện tại có chân tay có sức vóc, biết đâu lại tạo ra thành tựu. Không khéo bản thân y là võ học kỳ tài ấy chứ. Tốt tí nữa lại giống Hạng Thiếu Long có thể trở thành đại hiệp lừng danh. Sau này may mắn mà trở lại được thì tên Ngô Trác Hi kia xem có bản lĩnh nào bắt nạt y trên giường nữa không? Há há, đến lúc đó thì y sẽ đè bẹp được Ngô Trác Hy. Viễn cảnh tươi đẹp hiện ra trong đầu Lâm Phong...

- Thế thúc, vậy từ hôm nay trở đi luôn vậy.
Nhãn thần của Vô Tình vô cùng kiên định.

- Vậy con cùng các sư đệ hãy cùng nhau luyện tập đi nha.

==================Hết chương 3=================




Phù sinh mộng - Hồng Trần (chương 2 - 1)

Phù sinh mộng

- Hồng Trần -


Chương 2 (1):

Gió xuyên qua hành lang thổi trên mặt nước phủ lá sen xao động, lá xanh che phủ, hương hoa lan toả bốn phương. Nam tử mặc áo xanh như nước dựa vào chiếc lan can gỗ lẳng lặng ngắm hoa sen, tay trái nhẹ nhàng vỗ về đứa trẻ trong lòng, cẩn thận từng chút một.

- Liên Sơ, trở về phòng dùng cơm đi.

Tán Dịch Sinh cười cười bước tới, ôm lấy hai vai Liên Sơ, đưa mắt liếc nhìn đứa bé trong lòng y, nhíu mày đầy lòng căm ghét. Thực sự là Liên Sơ quá đỗi tốt mà. Từ kinh thành về đến biệt viện này, gã đã không ít lần khuyên y không nên quá thương cảm con tiện nhân kia và đệ đệ của ả. Thế mà Liên Sơ cứ một mực nói đứa trẻ này cùng y có duyên phận, cả ngày ôm lấy không dời tay, tạo cảm giác cha con vô cùng thân thiết đến mức gã tức muốn hộc máu.

Nghĩ đến chuyện đêm qua đang lúc cùng Liên Sơ hoan lạc thì tên nhóc tì khốn khiếp này không chút thức thời, nằm trong nôi khóc lớn lên. Thế là Liên Sơ cứ thế bỏ rơi gã, ôm lấy đứa bé đi. Mặt gã dài ra, đưa tay đoạt lấy đứa bé:
- Thôi... Đừng có suốt ngày ôm nó như vậy. Ngươi đã quên con tiện nhân tỷ tỷ nó đối đãi với ngươi ra sao à?

Liên Sơ cười nhàn nhạt, lắc đầu:
- Đâu có quan hệ gì với nó đâu. Khi công chúa chọc mù mắt ta thì nó đâu đã ra đời, vì sao cần phải hận nó chứ. Nhưng thực ra cũng là ngươi hại nó nước mất nhà ta...

Nhớ đến việc Tán Dịch Sinh cùng Long Kỵ tướng quân phá vỡ hoàng triều Hạ Lan, gây liên luỵ không ít bá tánh vô tội, nói thì nói rằng Tán Dịch Sinh thay mình trút giận nhưng dọc đường thấy sinh linh đồ thán, tiếng kêu than dậy cả đất trời, y cũng chỉ biết thở dài mà không nói được gì.

Tán Dịch Sinh cũng thở dài, kéo Liên Sơ vào lòng rầu rĩ nói:
- Ngươi đang trách ta sao? Ta làm gì cũng là vì ngươi thôi, Liên Sơ...

Lặng im nhìn nước chảy bèo trôi, lá sen di động, Liên Sơ tựa hồ như không nghe gã nói gì. Lát sau y mới quay đầu lại, thấp giọng nói:
- Ta biết...

Tán Dịch Sinh đổi dáng tươi cười rạng rỡ, nắm chặt lấy tay Liên Sơ:
- Nếu ngươi thực sự không muốn nhìn ta giết người nữa thì cho ta giết con ả Vô song công chúa kia được không?

Từ lúc dời kinh sư đến khi về đến biệt viện, Tán Dịch Sinh lôi theo cả Lạc Diễm về, nhốt trong phòng củi. Y từng nghe đám hạ nhân len lén bàn luận là Tán Dịch Sinh mỗi ngày đều vào phòng củi lấy roi quất cho Lạc Diễm một trận, còn không cho ai mang thuốc vào cho nàng. Như thế sợ rằng chỉ vài ngày nữa tấm thân ngà ngọc của công chúa sẽ tiêu đời không chừng.

- Không được!

Sắc mặt Tán Dịch Sinh đổi sang âm trầm:
- Con ả nữ nhân này thâm hiểm độc ác, để ả đi thì hậu hoạ khôn cùng.

Nghĩ đến đó lòng hận nổi lên, không khỏi sinh ý ác, gã đưa tay đánh đứa bé một cái khiến nó khóc oà lên.

- Ngươi hành hạ đứa trẻ không biết chuyện gì làm gì?

Liên Sơ vội hỏi, thấy Tán Dịch Sinh nhấc nó lên cao vội vàng đưa tay đón lấy. Thấy y khẩn trương như vậy, trong lòng Tán Dịch Sinh càng thêm bực bội, buông tay khiến đứa bé bay vọt lên nằm trên lan can cạnh mặt nước. Đứa bé càng khóc to hơn nữa.

- Tán Dịch Sinh! Mau tóm lại nó cho ta!

Liên Sơ hoảng hốt, mặt trắng bệch, không dám thử giật đứa bé nữa. Y hiểu tính tình của Tán Dịch Sinh, nếu làm gã nổi nóng không chừng gã sẽ ném đứa bé vào trong hồ thật.

- Ngươi trước giờ chưa từng lớn tiếng quát nạt với ta vậy, không lẽ đứa nhỏ thối tha ti tiện này còn quan trọng hơn ta sao?

- Không... không có, chẳng qua nó là... - Liên Sơ ấp úng, muốn nói lại thôi, nhún chân - Nói chung ngươi không nên làm hại đứa bé này. Ngươi đã giết cả hoàng triều Hạ Lan, để lại chút huyết mạch này cho họ cũng coi như tích âm đức, được không?

- Ngươi dám nói hộ tên lão tặc hoang dâm vô độ kia sao?
Tán Dịch Sinh trừng mắt nhìn y, lửa giận bừng lên, quả nhiên muốn đem đứa bé ném vào hồ. Nhưng gã đột nhiên thay đổi ý định, chậm rãi thu tay lại. Thấy Liên Sơ thở phào nhẹ nhõm, gã mỉm cười:
- Ngươi muốn ta bỏ qua cho hai tỷ đệ ả cũng được nhưng ngươi phải đáp ứng ta, sau này tuyệt đối không được để ý đến tên tiểu tiện loại này nữa.

- Ngươi sẽ thả công chúa?
- Thả ả ra thì không được nhưng ta hứa ngươi sẽ không hành hạ ả nữa mà cho ả ở biệt viện làm tạp dịch, thế đã là lời cho ả lắm rồi. Về phần thằng oắt này ta giao cho con ả tiện nhân đó chăm nuôi. Chỉ cần hai người họ không chạy trốn thì ta sẽ cho chúng bữa cơm manh áo, chẳng qua cũng như là nuôi thêm hai con chó trong biệt viện thôi mà.

Tán Dịch Sinh cười khinh miệt, bế đứa bé mang về phái chỗ hạ nhân ở:
- Vậy thì ngươi có thể thoả mãn rồi.

Thanh âm vẫn ôn hoà như thường nhưng lại mang theo vài ý thâm trầm. Liên Sơ biết Tán Dịch Sinh thực ra muốn ám chỉ gì với y, chỉ biết cúi đầu ngây ngốc trong chốc lát rồi ngẩng đầu lên. Hành lang đã không còn một bóng người. Y đỡ đẫn một lúc lâu rồi dựa vào lan can, mặt trắng bệch như tờ giấy. Y bưng mặt run rẩy hạ giọng nói nhỏ:
- Phụ hoàng, phụ hoàng... Là con đã hại mọi người...

Ngón tay gầy yếu hung hăng túm tóc tự giật, cả người nặng như chì gục xuống lan can, run rẩy không ngừng.


11 thg 6, 2010

Bận rộn

Bận rộn.

Hai ngày nay đi học. Mệt nhoài người. Chán.

Ở đời mình ghét những người ko biết gì nhưng thích cãi ngang, cãi cố. Và bác kia là điển hình của cái đó. Bác đã ko hiểu thì thôi đừng chiếm dụng thời gian của người khác chứ. Biết bác làm cho giám định rồi nhưng chằm chặp bảo vệ vậy không nên tí nào. Sự việc không phức tạp, nếu chịu lắng nghe bác sĩ hiểu, nhưng bác lại chọn không.

Tóm tắt lại thì sự việc cực kì đơn giản như sau: Cô giáo đưa ra 1 ví dụ: A bảo B nợ tiền A, B nói không có. A đưa ra một tờ giấy photo rồi yêu cầu giám định. Bên giám định xác định là đúng chữ viết tay của B. Nhưng đó không phải nguồn chứng cứ. Quá rõ ràng, một tờ giấy photo làm sao có thể xác định được chính xác có bị cắt ghép gì không? Cái giám định bản thân nó chỉ làm một nhiệm vụ duy nhất là giám định cái nó được giao, nó không có nghĩa vụ phải khiến cái tờ giấy photo kia trở thành bản gốc được. Khổ, bác cứ bảo vệ cái giám định quá. Giám định không có lỗi, nó chỉ làm nhiệm vụ nó được yêu cầu. Lỗi chính là ở tờ giấy photo chứ liên quan gì giám định. Còn khi tờ giấy photo đã được công chứng thì nó đã là bản sao hợp pháp rồi, đâu còn là bản photo nữa mà không có giá trị pháp lý? Công chứng viên phải nhìn thấy bản gốc rồi thì mới đồng ý làm bản sao chứ? Quá dễ hiểu, quá đơn giản. Bác khoe bác có thâm niên 30 năm trong ngành giám định, là học viên tốt nghiệp xuất sắc khoá đào tạo Luật sư. Vậy sao bác cứ cố tình cãi cố một thứ không đáng có vậy? Bác càng cãi cố càng thể hiện bác không hiểu bản chất vấn đề.

Rồi đến buổi thứ 2, lại là bác cãi cố. Bác cãi to đến mức cái loa rung ầm ĩ ồn ào ko thể tả. Cháu xin bác, cháu đi học cũng chỉ mong được chút bình yên để ngồi đó lắng nghe, không phải để giải quyết chuyện bác không nắm được cốt lõi vấn đề lại còn không thích nghe. Tinh lực của bác dồi dào, xin dành cho việc khác.

Mai là buổi 3, mong rằng không phải lắng nghe lời vàng ý ngọc của bác lần nữa. Chán lắm rồi.

Mong tuần này, tuần sau qua nhanh, để được giải phóng.

7 thg 6, 2010

Phù sinh mộng - Hồng Trần (chương 1 - 2)

Phù sinh mộng

- Hồng Trần -


Chương 1 (2):

Một thanh âm rất thanh thoát, rất dịu dàng, tựa như gió ấm thổi qua mặt nước khiến lòng người cũng như xao động. Tán Dịch Sinh dừng tay, quay đầu lại thấy một nam tử y phục màu xanh nước đang chậm rãi đến gần. Khuôn mặt âm nhu của gã bất chợt trở nên ôn hoà đến kì lạ, giọng nói cũng mang vẻ lấy lòng:
- Liên Sơ, sao ngươi cũng theo đến đây.

- Vì ta lo lắng nên phải đến xem.

Liên Sơ khẽ ngẩng đầu lên, nụ cười nhàn nhạt mà ưu nhã cùng nét mặt lịch sự tao nhã, tựa như một đoá hoa sen thanh mỹ không vương chút bụi trần. Có điều y chỉ còn một con mắt phải, nơi đáng lẽ là mắt trái nay chỉ còn mọt lỗ thủng màu đen sâu hoăm hoẳm, khiến nụ cười của y trở nên yếu ớt mà bién hoá dịch thường. Đám binh sĩ vây quanh không chút sợ hãi, khuôn mặt Lạc Diễm càng lúc càng trắng bệch ra nhưng trong mắt Tán Dịch Sinh, đó là người đẹp nhất thế gian. Gã nhìn mê say, mỉm cười tiến lên phía trước, kéo tay Liên Sơ:
- Ngươi đến rồi cũng tốt, hãy chính mắt nhìn ta giết tỷ đệ hai người này báo mối thù chọc mù một mắt của ngươi đi.

- Tại sao phải tạo sát nghiệp, Tán Dịch Sinh. Ta không muốn hai tay ngươi vì ta mà dính đầy máu tanh.

Liên Sơ cúi thấp xuống, nhẹ nhàng bế đứa trẻ lêm:
- Huồng hồ đứa bé này vô tội, lưu lại mạng cho nó được không?

Tựa như nghe hiểu y nói gì, đứa bé dừng khóc. Liên Sơ thấy vậy vô cùng thích thú, không khỏi mỉm cười, bế nó lên ôm chặt vào lòng.

- Ngươi muốn giữ nó sao?

Tán Dịch Sinh oán hận trừng mắt nhìn đứa trẻ nằm trong lòng Liên Sơ, tuy không cam lòng nhưng nhìn vẻ mặt yêu thương của Liên Sơ, gã biết y không đời nào để cho gã hại đứa trẻ sơ sinh này. Gã quay người, kéo lấy Lạc Diệm, đưa hai ngón tay thẳng lên đâm vào mắt nàng.

- Tán Dịch Sinh!

Tiếng la hoảng của Liên Sơ khó khăn lắm mới phát ra nổi. Lạc Diễm đau đớn kêu la vang vọng cả bốn phía, máu không ngừng bắn ra từ hốc mắt bên trái rơi xuống mặt.

Ném con ngươi đầm đìa máu trên tay xuống, Tán Dịch Sinh lau sạch máu trên tay mình, buông tay ra. Lạc Diễm ngã dụi xuống đất, ôm khuôn mặt còn vương đầy máu, toàn thân đau đớn vô hạn.

- Đau lắm phải không? Ha ha, vậy sao lúc ngươi đoạt mắt người khác không nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay? - Tán Dịch Sinh quay đầu lại - Các ngươi xem kìa, cái gì là Hạ Lan đệ nhất mỹ nhân, cái gì là mĩ mạo vô song? Hôm nay chỉ còn có một con mắt, thực sự danh xứng với thực làm vô song rồi.

Nỗi oán hận chất chứa trong lòng cuối cùng cũng được phát tiết ra, gã cười điên cuồng không ngớt. Sau đó gã bình tĩnh lại, nhìn Liên Sơ đang kinh ngạc cực độ mà ôn nhu nói:
- Ngươi nghĩ ta quá độc ác sao? Nhưng con tiện nhân trước mặt ngươi này cũng đâu có kém phần ác độc. Cái này gọi là trừng phạt đúng tội ả thôi.

- Thế nhưng...
Liên Sơ muốn nói gì nhưng lại ngừng, nhẹ buông tiếng thở dài. Lạc Diễm dẫu vẫn đau đớn đến run người nhưng vẫn cố ngẩng đầu lên, dùng con mắt bên phải duy nhất còn lại hung hăn nhìn Tán Dịch Sinh, quát:
- Ta có tội gì? Thiên hạ có nữ nhân nào lại chịu được cảnh đêm động phòng hoa chúc mà chồng mình lại ngang nhiên đem một nam nhân khác vào phòng, làm trò thân thiết trước mặt mình? Ta móc mắt hắn thì có gì là sai? Ngươi mới là kẻ đã sai! A....

Khuôn mặt dữ tợn dính bê bết máu, cảnh tượng ghê rợn đến rùng mình. Liên Sơ khẽ run lên, Tán Dịch Sinh vội vã nắm chặt lấy tay y nói:
- Đừng để ý đến con tiện nhân đó.

- Ngươi đối với hắn thật dịu dàng - Lạc Diễm vẫn cười, máu không ngừng chảy. Nàng tự thì thà nói - Vì sao lại vậy? Ta là Vô song công chúa kia mà? Bao nhiêu kẻ mơ ước được gần gũi âu yếm ta mà ngươi lại đối với ta như vậy...

Tán Dịch Sinh lạnh lùng buông lời:
- Công chúa thì sao? Người ta yêu chỉ có một mình Liên Sơn. Căn bản ta đâu muốn cưới ngươi. Là tên phụ hoàng ma quỷ của ngươi cứ bắt ta làm phò mã. Ta ba lần bốn lượt từ chối không được, chỉ có ý tốt muốn cho ngươi thấy, để ngươi biết khó mà rút lui. Vậy mà ngươi dám làm trò hung ác đó, là tự ngươi gây ra hậu quả thê thảm này, còn có thể trách ai?

Lạc Diễm yên lặng cúi đầu, sờ vào hốc mắt nơi máu huyết đã đông lại:
- Vậy ngươi cũng không nên tìm một nam nhân đến khiến ta mất hết thể diện. Ta là Vô song công chúa, vậy mà ngươi dám xem ta kém một con hát trong cung. Chẳng qua ta thấy ngươi không đáng phải...

Nhìn sắc mặt Tán Dịch Sinh có chút xanh đi, ánh mắt Lạc Diễm lộ ra vẻ độc ác vô hạn:
- Ta phải nhắc nhở ngươi đừng để hắn lừa đấy. Hắn tiến cung đến nay cũng đã không biết bao nhiêu lần bị phụ hoàng của ta sủng hạnh rồi. Ha ha, ngươi cho hắn là đoá hoa sen mới nở, không vương dù chỉ một hạt bụi trần sao? Thế nhưng chẳng qua hắn đang diễn kịch gạt người đấy, ha ha... Các ngươi phải xem hắn múa may trên đài kìa, quả thực có vẻ mị hoặc của loài hồ ly. Không khéo hắn chính là ả yêu phi Ngư Nhược Thuỷ đã bị mẫu hậu của ta ban cho cái chết chuyển thế không chừng. Hắn đến mê hoặc phụ hoàng của ta để diệt hoàng triều của ta!

- Câm miệng lại cho ta!

Tán Dịch Sinh giận dữ tung một cước. Lạc Diễm ngã lăn lốc mấy cái, toàn thân rối loạn, quần áo dính tro bẩn trông vô cùng bẩn thỉu nhưng tiếng cười vẫn phát ra lạnh lùng:
- Ngươi không thích nghe phải không? Ha ha, ta quên kể ngươi là thanh âm hắn phát ra trên long sàng của phụ hoàng ta còn to hơn bất cứ phi tần nào, cả kinh sư này đều đã được nghe rồi.

Mọi ánh mắt đều dồn về phía Liên Sơn. Liên Sơ khẽ cúi đầu, hơi run một chút rồi đột nhiên dùng sức đẩy Tán Dịch Sinh ra, bế đứa trẻ bước thẳng ra ngoài.

- Liên Sơ, chờ ta một chút!

Tán Dịch Sinh trong lòng hốt hoảng, vội vàng kêu lên, giẫm chân đưa tay lôi Lạc Diễm trở lại, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Con tiện nhân chết tiệt. Tưởng làm ta tức giận ta sẽ giết ngươi sao? Vậy không vui được. Ta phải hành hạ ngươi cho bõ, nếu không ta không tên bằng Tán Dịch Sinh.

Gã quay đầu lại bảo đám binh sĩ:
- Phóng hoả đốt sạch nơi rơi bẩn này rồi về báo với Long Kị tướng quân là thiên hạ này đã thuộc về hắn. Tán Dịch Sinh ta đã báo xong thù lớn, từ nay về sau không bước vào kinh sư nửa bước nữa.

***

Lửa cháy đỏ rực cả trời. Những cột khói cuồn cuộn xông thẳng lên trường. Từng hàng từng lớp cung điện bị bẻ nát sụp xuống.

- Thực sự đã vong quốc rồi...

Ở một góc hẻo lánh ngoài cửa cung, Thẩm phu nhân si ngốc đừng nhìn bụi mù bay, cúi đầu nhìn xuống tiểu thái tử đang khóc đến khản cả giọng, buồn bã cười:
- Hồng Trần, từ nay con chỉ có thể làm người bình thường được thôi.

Nỗi buồn chất chứa, bà toan tìm một con đường nhỏ bỏ đi bỗng nghe tiếng gió rít của một vật nhọn bay thẳng đến. Một mũi tên "viu" một cái, bắn tới cách chân bà độ một đốt ngón tay, đuôi tên vẫy còn rung rung. Thẩm phu nhân la lên một tiếng sợ hãi, nhìn đám kị binh đông nghịt tiến đến, nhất thời toàn thân lạnh ngắt, thân thể cứng đờ.

- Ngươi là ai?
Dẫn đầu đám quân là một nam tử đeo trường cung. Hắn lên tiếng hỏi, nhíu mày nhìn bà. Mỹ phụ này phục sức đẹp đẽ quý giá, chắc chắn không phải cung nữ thường, hay là phi tần trong cung? Thấy Thẩm phu nhân ngơ ngác không đáp lời, hắn thúc ngựa tiến đến, giương cung ra trướcmặt bà nói:
- Có nghe thấy ta đang hỏi không?

Dáng vẻ quát mắng biến mất, nam tử chăm chú nhìn khuôn mặt tuy kinh hoàng nhưng vẫn không mất đi vẻ xinh đẹp của bà, tâm hồn bay lên may.

- Ngươi... rất đẹp...

Lời khen tự đáy lòng của hắn khiến Thẩm phu nhân sợ hãi, tìm cách lùi về sau. Ánh mắt nam tử kia chợt loé lên, khom lưng ôm lấy cả nàng và tiểu thái tử ẵm lên lưng ngựa, quay đầu bỏ đi.

- Đoạn tham tướng - Thị vệ tuỳ thân của hắn không khỏi kên lên: - Nữ nhân này không rõ lai lịch, đại nhân đem về phủ chỉ em Long Kị tướng quân mà biết thì...

- Thì sao nào? Ta giúp hắn có được cả giang sơn, lấy đại một cung nữ của triều trước về hầu hạ bộ có gì không được sao?

Nam tử lạnh lùng nói, uy phong lẫm lẫm, giơ roi quất ngựa đi.

Nữ nhân này dung mạo và y phục tuyệt không phải cung nữ. Đoạn tướng quân xưa nay không bao giờ cười đùa, thực không ngờ thấy người đẹp cũng mê mẩn mà hồ đồ rồi. Thị vệ kia nói thầm rồi gãi gãi đầu, thở dài, chỉ huy bịnh sĩ đuổi theo ba người phía trước.

==============Hết chương 1======================

6 thg 6, 2010

Liên Sơ và Vô Song có quan hệ gì (spoiler)

Lưu ý: Spoiler. Nếu không muốn đọc trước truyện thì xin đừng đọc entry này.

Thực ra khi đọc đến đoạn Tán Dịch Sinh dòm Song Song tưởng là Liên Sơ, trong đầu tớ đã nghĩ đến việc Song Song là con của Sơ Sơ rồi. Đọc Liên Sơ (Hồng Trần tiền truyện) bà con đều biết rõ Sơ Sơ đã được làm đàn ông (same to Song Song - bố con có duyên thật) với Tiểu Vũ và khi Tiểu Vũ bỏ đi có ẩn ý nói rằng Tiểu Vũ đã có bầu. Dù không nói nhưng dựa vào chi tiết Song Song tự nhiên lại giống hệt Sơ Sơ đã có thể đưa ra kết luận rồi.

Đoạn gây sóng gió đây:
小雨取笑我:“李大哥没告诉你么?嫂子有喜了。我反正都闲着没事,帮她做些针线。”她拿起对已经缝好的虎头虎脑的小鞋子,突然脸微红,细声 道:“不过这双 鞋子,可不是替她做的。莲初,你猜,这双鞋是给谁穿的?”

Đôi giầy này ko cho con của Thanh Lưu, Sơ Sơ, đoán xem cho con của ai nào (chớp)?

Như vậy Song Song hoàn toàn có tư cách làm thái tử của Hạ Lan vì Sơ Sơ là anh trai của Hồng Hồng, cũng là thái tử của Hạ Lan. Tiếc thay 2 người này đều không biết được mối quan hệ lằng nhằng bên trong nên cứ phải oánh nhau bùm chéo hoài. Nếu mà biết các anh ấy phải cười tí tởn ấy chứ, dù sao thì ai làm thái tử cũng có quan trọng gì đâu.

Chị Lạc Diễm, ôm cháu trai của mình trong lòng, hận anh trai của mình và bị em trai của mình giết. Còn Sơ Sơ bị con trai và em gái giết. Ôi toàn kết cục bi thảm.

Cuối cùng chỉ có Song Song lời, có được đứa con trai.

Hmm, mà cũng may là Song Song và Hồng Hồng không thể có baby được, nếu không thì lại dính vụ cận huyết choa coai (nhóc con kia làm sao có thể lớn lên xinh xắn được ^^).

Các bạn baidu cũng quan tâm đến cái vụ này: http://tieba.baidu.com/f?kz=291371442

Hehe, bonus là Tiểu Lôi và Tiểu Ung cũng khá được hâm mộ, cũng nhiều người quan tâm muốn 2 em í làm 1 đôi lém: http://tieba.baidu.com/f?kz=202453496 . Trần đại thái à (các em bách độ toàn gọi bà chị Trần dẹ), thoả lòng fangirl đi.

Thấy Hồng Trần gợi nhớ bài này:

紫陌红尘拂面来
无人不道看花回
玄都观里桃千树
尽是刘郎去后栽


Hoa đào ở quán Huyền Đô (Người dịch: Hoài Anh)

Đường tía xôn xao lớp bụi hồng
Người nào cũng nói ngắm hoa xong
Hoa đào nghìn cội Huyền Đô quán
Tự vắng chàng Lưu thảy mới trồng.


Cá nhân thấy thì người dịch chưa dịch được hết ý của bài thơ, không lộ được cái ý giễu cợt của Lưu Vô Tích cho lắm ở câu đầu. Bài này có tên 2 nhân vật trong Phù sinh mộng - Tử Mạch và Hồng Trần.

4 thg 6, 2010

Phù sinh mộng - Hồng Trần (chương 1 - 1)

Phù sinh mộng

- Hồng Trần -



1. Chương 1 (1)

Trời, trắng bệch như tuyết, chiếu vào trong mắt Lạc Diễm công chúa bỗng hoá thành một mảng huyết hồng. Bên tai tựa như nghe được tiếng gió phảng phất thổ qua, lại mơ hồ nghe được tiếng chém giết bên ngoài tường cung cấm rền rĩ long trời. Là quân làm phản của Long thị đang tốc lực tiến vào hoàng thành. Trăm năm cơ nghiệp của Hạ Lan rồi sẽ bị huỷ hoại trong chốc lát.

Gương mặt tuyệt đẹp hiện lên một nét cười bi thương yếu ớt, tựa như hoa rơi tĩnh lặng khiến phong tư thêm phần yểu điệu, đẹp đến mức kẻ nhìn cũng phải nín thở. Đám cung nữ, thái giám theo hầu cũng kìm lòng không được mà ngưng trọng hô hấp.

Thực sự là quá đẹp! Công chúa không hổ danh là Đệ nhất mỹ nhân của Hoàng triều Hạ Lan. Dung mạo vô song, tài hoa vô song. Chẳng trách được thiên hạ gọi nàng bằng Vô Song công chúa. Thực chất có rất ít người biết được tên thật của công chúa. Chỉ tiếc là vị phò mã do hoàng thượng khâm điểm tự nhiên lại bị quỷ ám tâm hồn, trong đêm động phòng hoa chúc dám ra tay ám sát công chúa. Sự tình bại lộ, hắn vội vã trốn ra ngoài biên ải. Chẳng biết hắn dùng cách nào có thể kích động Long Kỵ tướng quân ở biên ải dấy quân làm phản, thẳng một đường thế như chẻ tre tiến đến kinh sư. Nghe tiếng bên ngoài tường, tiếng phản quân la hét mỗi lúc một gần, xem chừng hoàng thượng đích thân ngự giá thân chinh cũng không có chút hiệu quả nào.

Một màn máu ướt đẫm, trong bóng sương mù bỗng xuất hiện một người. Một chiếc đầu người bay lên giữa trời vào trong tường, máu bắn thành một đường, rơi xuống chân công chúa rồi lăn lông lốc. Đôi lông mày rậm, hàng râu quai nón, hai mắt nổi giận, vẻ mặt căm hận đến chết cũng không cam lòng.

- Là hoàng thượng!

Đám cung nhân hồn phi phách tán, tiếng thét chói lọi bốn phía. Lạc Diễm hoa dung có chút thất sắc, thân thể lay động úp sấp xuống đất:
- Phụ hoàng... - Nàng cắn môi dưới, nâng chiếc đầu lên, không ngại máu tanh làm bẩn thân mình mà ôm vào lòng, gục đầu xuống: - Đều là lỗi của nữ nhi đã khiến phụ hoàng lao khổ...

- Công chúa, phản quân đến nhanh lắm, mau chạy đi!
Đám cung nhân thấy hoàng đế thân một nơi đầu một nẻo đã nhanh chóng chạy trối chết đi trốn khắp nơi. Một cung nữ già thấy Lạc Diễm dường như quá choáng váng, nhịn không được kéo ống tay áo nàng nói:
- Nếu không đi mau sẽ không kịp đâu công chúa.

- Có thể đi đâu?
Lạc Diễm hoàn toàn không nhúc nhích, đau đớn nói. Cung nữ già thấy nàng bất động, lắc đầu rồi cũng bỏ đi. Đi được một hai bước, trong tẩm cung của hoàng hậu bỗng truyền ra tiếng trẻ con khóc nỉ non. Bà sửng sốt, lẽ nào hoàng hậu đã lâm bồn?

Tiếng khóc ấy lọt vào tai khiến Lạc Diễm chấn động. Nàng ngẩng đầu rồi hạ cái đầu trong tay xuống, đi vào tẩm cung.

Trong điện đám cung nhân nhốn nháo tan tác. Hoàng hậu nằm ngất trên giường. Chỉ có một mỹ phụ khuôn mặt dịu dàng đang dùng khăn chấm nước nóng nhè nhẹ chà lau những vết máu và dịch trên người đứa trẻ.

- Thẩm di nương, mẫu hậu của ta có khoẻ không?

Lạc Diễm nâng đỡ tấm thân mềm nhũn không còn tri giác của hoàng hậu, trong lòng lo lắng phâp phồng.

- Tỷ tỷ sinh khó, chỉ e lành ít dữ nhiều. Các thái y đều đã bỏ trốn không thấy bóng dáng đâu nữa... - Thẩm phu nhân buông khăn xuống, đưa đứa trẻ đang khóc oa oa cho nàng - Là con trai. Tỷ tỷ từng nói nếu là con trai đặt tên là Thần Hồng. Tên tiểu tử này, khóc thật có khí lực.

Một ngón tay của đứa trẻ có một vết bớt màu đỏ thẫm.
- Xem này, là tay đế vương đây.
Nó híp mắt cười, đúng là đẹp đẽ dị thường.

Lạc Diễm ôm đứa trẻ trong tay, cảm thấy nó mắt to mày rậm, tương tự như phụ hoàng. Trong lòng nàng đau đớn khôn cùng, buồn bã nói:
- Phụ hoàng đã bị phản quân giết chết, sơn hà đã tan nát, còn Thần Hồng thái tử cái gì nữa?

- Lạc Diễm, con nói sao? Hoàng thượng đã băng hà?
Thẩm phu nhân run giọng hỏi, Lạc Diễm cũng không có đáp lời, chỉ ngơ ngẩn nhìn đứa trẻ rồi bỗng chuyển hướng hỏi Thẩm phu nhân:
- Dì, mấy hôm trước con có phó thác dì tìm người mang đến đây đúng không?

- À, đây đây.

Thẩm phu nhân đang hoang mang, nghe được Lạc Diễm hỏi bỗng tỉnh táo lại, tựa như lấy lại tinh thần, luống cuống đi đến thiên điện bưng ra một cái giỏ. Bà lật tấm chăn mỏng phủ trên ra, trong giỏ là một bé trai gầy nhỏ, đang mút chặt ngón tay ngủ say sưa.

- Hai ngày trước ta tìm được một nhà nông nghèo khó, vợ chồng già có một đứa con gái chưa chồng nhưng không biết vì sao có thai. Nó sinh con song thì rong huyết mà chết. Vợ chồng già kia dang lo không biết làm sao nuôi dưỡng đứa bé không rõ nguồn gốc này nên ta liền đưa ngân lượng mua nó về. Đứa bé này rất ngoan, không khóc nhiều. Có điều con bảo ta đi tìm một đứa trẻ sơ sinh mang vào cung làm gì?

Nàng cẩn thận tỉ mỉ dùng gấm vóc bọc lấy thân thể đứa bé, đặt bên thân hoàng hậu vẫn đang hôn mê bất tỉnh, chạm nhẹ vào đứa trẻ đang ngủ say:
- Tên của nó làm gì?

- Mẹ nó họ Quân, không có để tên lại.

- À, không có tên à? - Lạc Diễm cười khác thường, dáng vẻ tuyệt mĩ bỗng lộ ra sát khí khiến người ta phải kinh hồn bạt vía, vuốt nhẹ gương mặt béo mập của đứa trẻ - Dù sao ngươi cũng sẽ chết rất nhanh thôi, không cần có tên đâu.

Thẩm phu nhân rùng mình một cái, nhìn đứa cháu họ ngoại biết từ nhỏ đến lớn, bỗng dưng thấy xa lạ đến đáng sợ:
- Lạc Diễm, con định giết... nó sao?

- Con cũng là bất đắc dĩ thôi!
Lạc Diễm thu tay lại, ẵm tiểu thái tử đang khóc lên rồi bỗng dưng quỳ xuống trước mặt Thẩm phu nhân:
- Dì ơi, con xin dì hãy mang nó chạy thoát đi càng xa càng tốt! Vĩnh viên dì đừng để ai biết nó là ai, cứ để nó lớn lên như một người thường, làm một người bình thường mà sống.

- Mau đứng lên! - Thẩm phu nhân vội vàng nâng nàng dậy, tiếp lấy tiểu thái tử rồi nói: - Con không muốn nó tương lai lớn lên tiêu diệt hết đám loạn thần tặc tử, thay Hạ Lan rửa nhục phục quốc sao?

- Là Lạc Diễm nghĩ sai rồi hỏng hết. Thôi thì cứ để nước mất nhà ta, con chỉ mong nó có thể bình an mà sống, không có sở cầu gì.

Nàng cúi xuống cởi một chuỗi mã não hồng châu đặt lên người tiểu thái tử, buồn bã nói:
- Đây là món quà phụ hoàng ban tặng, chỉ mong có thể phù hộ đệ luôn mạnh khoẻ. Rời khỏi hoàng cung rồi, đệ sẽ không còn là Thần Hồng thái tử gì nữa, sau này... kêu bằng Hồng Trần đi.

- Làm Hồng Trần, một phàm phu tục tử trong thời đại hỗn loạn đen tối, xem ra còn may mắn hơn sinh ra trong gia tộc đế vương.

Nhìn tiểu thái tử lần cuối, nàng cố sức đẩy Thẩm phu nhân:
- Đi mau, dì mau đi, con sẽ giữ chân đám phản quân.

Thấy không thể khuyên Lạc Diễm, Thẩm phu nhân cắn răng:
- Được.

Rồi bà ôm tiểu thái tử vào lòng nhanh chóng bước đi.

Nhìn bà rời khỏi tẩm cung cho đến lúc không còn bóng dáng, Lạc Diễm mới thu ánh nhìn, chậm rãi ngồi xuống bên hoàng hậu, chuyển hướng nhìn một người hôn mê một người say ngủ nằm bên nhau. Rồi có tiếng chân loạn chạy đến, lại nghe được tiếng người ở gian ngoài ồn ào. Phản quân dường như đang dương dương tự đắc mà cười. Đôi môi anh đào khẽ hé, Lạc Diễm cũng bật cười.

Vung tay lên, đẩy ngã ngọn nến đặt đầu giường. Lửa liếm vào rèm, tiếng nổ lép bép.

"Oa" một tiếng, đứa trẻ cuối cùng cũng tỉnh, yếu ớt cất tiếng khóc.

- Có thể được chết thay Thần Hồng thái tử cùng hoàng triều Hạ Lan cùng nhau chết trong biển lửa, cái chết của ngươi cũng không đáng tiếc.

Ôm đứa trẻ trong tay, Lạc Diễm thản nhiên cười, vẻ đẹp sánh ngang với lửa.

Lửa cháy bén đến song trên thì cửa đã bị đá sập, một dám binh sĩ áo giáp lao vào nội điện, giữa đội phát ra một tiếng gầm lớn:
- Mau dập lửa! Mau lên!

Đám binh sĩ ba chân bốn cẳng lôi Lạc Diễm và đồng nam kia khỏi chiếc giường đang bốc cháy, đá tắt ngọn lửa. Có tiếng thét kêu dẹp đường, một người đi đến trước mặt nàng. Là một thanh niên thân như ngọc, diện mạo anh tuấn mang một thứ khí tức hiền lành đến không tả siết.

- Công chúa, chúng ta lại gặp nhau.

Thanh niên có cười rất ôn hoà, dùng tay nằm lấy tóc Lạc Diễm giữ chặt, trong mắt xuất hiện tia máu:
- Tiện nhân, ngươi tưởng có thể tự thiêu sao? Thiên hạ không có chuyện dễ dãi thế. Ha ha ha, ngươi làm người ta yêu nhất bị thương, nay Tán Dịch Sinh ta bắt toàn bộ hoàng triều Hạ Lan ngươi bồi thường, ha ha ha...

Da đầu bị giật đến như bứt từng lớp da, môi đau đến trắng bệch nhưng Lạc Diễm không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Tán Dịch Sinh đang cười điên cuồng. Gã từng là phò mã của nàng.

Bị ánh mắt trong vắt nhưng lạnh lùng hàm chứa sự khinh miệt vô tận đó n hìn, Tán Dịch Sinh dần cười không nổi, sắc mặt thêm âm trầm, bỗng đẩy ngã Lạc Diễm dúi dụi xuống đất. Đứa bé trong lòng nàng khóc ầm ĩ cả điện.

- Nghe nói hoàng hậu sắp sinh, tên tiểu tạp chủng này là đệ đệ của ngươi phải không?

Nghe nói hoàng hậu sắp sinh, tên tiểu tạp chủng này là đệ đệ của ngươi phải không?

Đưa tay đoạt lấy đứa bé, Tán Dịch Sinh đạp Lạc Diễm thêm một cước, cười độc địa:
- Lão tặc họ Hạ Lan đã bị chém đầu, mấy thứ thúc bá cùng dòng họ với ngươi cũng đã bị Long Kị tướng quân chém chết rồi, đám trốn thoát cũng sẽ bị Long Kị tướng quân truy sát hết. Ta giết tên tiểu tạp chủng này xong thì họ Hạ Lan nhà ngươi từ nay sẽ tuyệt tử tuyệt tôn.

Một tiếng cười dài, gã đưa đứa bé lên cao, làm bộ như sắp quật nó xuống đất. Lạc Diễm quay đầu đi, thần sắc hững hờ.

Những tưởng nàng sẽ kinh hoàng thất thố, khóc lóc cầu xin nhưng thấy dáng vẻ như việc không liên quan đến mình, Tán Dịch Sinh tàn bạo nhíu mày:
- Quả nhiên là một con tiện nhân ác độc máu lạnh, đệ đệ ruột chết cũng không để ý sao?

Gã tức giận đùng đùng, toan ném đứa bé vào tươngừ.

- Dừng tay! Tán Dịch Sinh!

Còn tiếp



3 thg 6, 2010

Hồng Trần bình loạn

Xong được màn mở đầu, 4/238 trang. Thiệt là dài mà.

Đoạn mở đầu này thích anh Phong Kinh Lôi rồi - nhưng tội ảnh dám rủa loài Cáo là không có tha cho được nha.

Em Hồng ghen kinh quớ, thiệt là khiến ngừ te...

Chờ gặp lại em Sơ.

Truyện này càng đọc càng thấy lắm thứ có duyên với bạn.

1. Blog bạn là Vô Tình Đoạn Mộng - Truyện là Phù Sinh Mộng - Hồng Trần, nhân vật là Quân Song và Đoạn Hồng Trần. Hehe, Vô có tình, Đoạn có mộng.

2. Câu bạn yêu thích là Tình Đoạn Mộng, Hồng Trần Khổ Luyến - thật tình cờ và thật bất ngờ.

3. Phong Kinh Lôi là tên nhân vật, đồng âm với Lôi Mông Đức (Raymond) Lâm Phong. Bạn gọi Tiểu Lôi hay Tiểu Phong đều ra nhân vật này được.

4. Đoạn Hồng Trần được Phong Kinh Lôi gọi là "lão hồ ly". Bạn là Tiểu Hồ, Hồng Trần là Lão Hồ (Cười).

Để xem sắp tới còn gì vui nữa không.

2 thg 6, 2010

Phù sinh mộng - Hồng Trần (mở đầu 2)

Phù sinh mộng

- Hồng Trần -



0. Mở đầu (2)

- Ta từ trước đến nay vẫn chỉ yêu một mình ngươi. Dẫu ta không sao tha thứ nổi những hành vi trước đây của ngươi, ta vẫn tránh né ngươi nhưng khi nhìn ngươi tung Huyết lệnh ra, ta lại lo lắng suốt đêm chạy tới kinh thành tìm ngươi, chỉ lo ngươi gặp rắc rối. Nào biết đâu ngươi chỉ vì tìm tên tiểu hồ ly kia giúp gã tìm người chữa mắt. Lúc đó ngươi có biết ta đố kị đến chừng nào không? Có biết ta hận đến mức nào không? Ta thực sự muốn giết tên Bích Lạc kia đi. Ta không muốn ngươi trao trái tim cho bất cứ kẻ nào, trừ ta. Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra...

Hắn vừa thì thào tự nói vừa dùng tay trái đưa lên mặt mình giật mạnh một cái. Một chiếc mặt nạ mỏng như cánh ve bị bóc ra. Hắn vứt bỏ mặt nạ xuống đất, đôi môi bạc phếch vẫn dính máu. Hắn toan đưa tay đập mạnh một cái, nhưng vừa chạm vào người khí lực lập tức tan thành mây khói:
- Vô Song...

- Vô Song?

Vừa lúc ấy một tiếng kêu to như sấm động cũng vang đến. Phong Kinh Lôi tay cầm con diều vội vàng chạy đến. Thấy Quân Vô Song nằm im không nhúc nhích trong lòng Đoạn Hồng Trần, quần áo dính máu, gã không khỏi mở to mắt nhìn lớn tiếng hỏi:
- Lão hồ li, không phải ngươi đã giết hắn rồi chứ?

Ngẩng đầu lên, mái tóc đen xoã xuống hai bên vai, Đoạn Hồng Trần lặng lẽ nhìn Phong Kinh Lôi đang thở hổn hển.

- Ngươi! Ngươi... Ô... - Phong Kinh Lôi nói rất lớn, con diều trên tay rơi xuống đất. Tay gã chỉ vào Đoạn Hồng Trần, vẻ mặt tỏ ra kì lạ - Hoá ra đây mới là khuôn mặt thật của ngươi sao?

Ánh tuyết soi trên khuôn mặt của Đoạn Hồng Trần, tựa như thuỷ tinh thuần vô vàn thanh nhã nhưng cũng mang vẻ tịch mịch không gì sánh nổi, cũng vô cùng quen thuộc - khuôn mặt của Quân Vô Song.

Hắn và Quân Vô Song, khuôn mặt thực sự giống nhau như đúc.

- Ngươi sợ à? - Khoé mép hơi nhếch thành nụ cười, Đoạn Hồng Trần cúi xuống vuốt ve khuôn mặt của Quân Vô Song: - Khuôn mặt này là do Vô Song tặng cho ta đấy.

Hắn bật cười hai tiếng rồi không nói gì nữa.

Có ý gì? Phong kInh Lôi mở to mắt hơn nữa, nhìn Đoạn Hồng Trần im lặng không nói, trong lòng nghĩ kẻ này thực quái dị. Rồi gã bỗng giật nảy mình, rồi lắc đầu:
- Ta không thèm quản có chuyện gì xảy ra với bộ mặt của ngươi nữa. Mau để ta xem hắn bị thương ở đâu.

Đoạn gã tiến lên, đưa tay ấn vào mi tâm của Quân Vô Song. Đôi mắt chớp một cái, vui vẻ nói:
- Ra còn chưa chết sao?

Hai mắt gã khép hờ, ngón tay đặt giữa mi tâm dần phát ra tia sáng, khuôn mặt trắng bệch cũng dần có huyết sắc trở lại.

Cảm giác được thân thể nằm trong lòng hơi rúng động, Đoạn Hồng Trần chấn động lẩm bảm nói:
- Hắn chưa chết sao?

- Nói nhảm không! Ngươi không thấy hắn vừa động đậy à? Ngươi nghĩ vậy là trù hắn chết à? - Phong Kinh Lôi chán nản, thu hồi song chưởng, chống nạnh quát: - Hơn nữa có ta ở đây thì Vô Song có chết ta cũng cứu hắn sống dậy được.

- Hắn không có việc gì sao...?

Rồi không buồn để ý đến tiếng kêu to của Phong Kinh Lôi, Đoạn Hồng Trần bình tĩnh nhìn Quân Vô Song. Mi mắt y khẽ động đậy, dường như sắp mở mắt. Hắn thấy vậy liền buông lỏng tay, đẩy Quân Vô Song xuống nằm im trên mặt tuyết rồi đứng lên, không thèm liếc đến y một cái.

- Cáo già thối tha, ngươi nổi điên cái gì vậy?

Phong Kinh Lôi mặt nổi gân xanh, cúi xuống đỡ toan Quân Vô Song dậy thì Đoạn Hồng Trần đã chém vào chéo áo, không cho gã động tới.

- Ê Ê! Ta đã trị thương cho hắn đâu? Ngươi mang hắn đi đâu vậy?

Tiếng gã gào thét kinh thiên động địa nhưng Đoạn Hồng Trần giả mù giả điếc, tay áo màu đỏ đưa lên, môt luồng kình lực cuồn cuộn cuốn lấy chiếc mặt nạ nằm trên đất rồi bước thẳng về phía trước. Phong Kinh Lôi vừa sợ vừa giận, nhịn không được đấm một quyền ra:
- Con cáo thối tha nhà ngươi, ngươi cứ như vậy đem hắn đi, mặc kệ hắn bị dính tuyết à?

Đoạn Hồng Trần dễ dàng túm được tay gã, gương mặt ưu nhã lạnh lẽo như băng mà trong trẻo như thuỷ tinh của hắn thản nhiên nói:
- Nếu hắn sống được thì ngươi việc gì phải lo lắng? Bằng năng lực của hắn, cho dù có bị vùi trong tuyết mười ngày hay nửa tháng cũng không chết nổi đâu. Kệ cho hắn tự chữa thương từ từ là được rồi.

Rõ ràng hắn vẫn đang ôm chặt Quân Vô Song vào lòng, lòng vẫn đau đớn như đứt từng khúc ruột vì lo lắng, vậy mà vẫn nói ra những lời vô tình. Phong Kinh Lôi trợn trừng mắt, không biết như vậy là tốt hay xấu nữa, thở dài:
- Vô Song thực đáng thương, sao lại đi mê ngươi cơ chứ? Ngươi tính tình vừa thối vừa cứng đầu, suy nghĩ lại như cáo già? Ai... Giá mà người hắn thích là ta thì ta sẽ coi hắn như bảo bối tâm can. Ai da! Đau quá!

Lời còn chưa dứt thì nắm tay đã bị Đoạn Hồng Trần nắm lấy như muốn bóp nát. Gã kêu khóc rầm trời.

- Không được nói bậy nữa.
Đoạn Hồng Trần vận lực vào tay, mắt lạnh lẽo nhìn Phong Kinh Lôi đang đang nhe mắt trợn răng một lát rồi nắm tay gã ra, lôi đi về phía trước.

- Cáo thối, Cáo chết! - Phong kinh Lôi lảo đảo bước theo sau, trong bụng thầm chửi mắng không ngớt. Có điều hảo hán không chịu thiệt trước mắt, gã không dám làm hắn tức giận. Mắt gã đảo liên láo rồi đổi dáng tươi cười nói: - Được rồi được rồi. Ta mặc kệ hắn. Ta còn phải quay về Phong Nhã Lâu tìm Bích Lạc nữa.

- Đi làm cái gì? Hai mắt cho hắn không phải được chữa khỏi rồi sao? - Sắc mặt của Đoạn Hồng Trần vô cùng âm trầm đáng sợ.

- Hai mắt hắn đã khôi phục ánh sáng, ta thay ngươi trị liệu cho hắn phát hiện ra hắn thân yếu lắm bệnh, e rằng mệnh không dài. Chẳng qua là ta lo lúc đó hắn vì chữa đôi mắt mà dùng lực quá mức, hiện tại nếu sức lực đã được khôi phục lại ít nhiều thì ta phải về giúp hắn kéo dài mạng sống chứ.

Thấy Đoạn Hồng Trần ánh mắt càng lúc càng âm trần, Phong Kinh Lôi bèn cười hì hì nhún vai:
- Ta biết ngươi ghét hắn lắm, không muốn nhìn thấy hắn. Ta lại thích hắn lắm, hay ngươi để ta trở về đi?

- Ngươi đừng mơ tưởng cứu được hắn.

Đoạn Hồng Trần gầm lên, ánh mắt đảo qua Quân Vô Song đang nằm trong tuyết, tâm nóng bừng bừng. Gã Bích Lạc kia dựa vào cái gì khiến người ta yêu thích? Vì hắn điềm đạm đáng yêu? Hay vì tấm thân yêu mị từ trong ra ngoài? Khiến Quân Vô Song cũng phải động tình sao.

Hắn nổi giận đùng đúng, túm lấy tay Phong Kinh Lôi:
- Đi theo ta! Không được cứu hắn.

Đoạn quần áo bay bay, túm lấy gã đằng không thi triển khinh công.

- Ối ối! Cáo già thối tha kia! Sao ngươi không để ta cứu Bích Lạc? Tên... Tên khốn nhà ngươi!

Bị gió lạnh thổi tốc vào họng Phong King Lôi ho sặc sụa một trận. Đoạn Hồng Trần không thèm để ý, cứ thế gia tăng cước lực. Loáng một cái bóng người đã biến thành hai điểm đen nhỏ rồi biến mất trong tuyết phủ ngàn dặm.

Trời đất trở lại yên tĩnh. Gió thổi qua, tung bay vạt áo màu xanh bạc.

Nằm trong tuyết lạnh, bàn tay người kia chợt động đậy, mí mắt mở ra một chút, lạc thần nhìn lên bầu trời.

Trời trắng đến trong suốt, phảng phất như nhìn thấy tất cả, lại như chẳng hề nhìn thấy gì. Có một mảnh sáng mờ hiện ra, giống hệt màu đỏ của Hồng Trần, gọi dòng máu trong người y sôi sục.

Hai mắt chợt có thần lại, Quân Vô Song cố sức vươn tay, muốn bắt lấy mảng đỏ tươi kia. Có điều gió đã thổi tản mác, thoáng chốc trên trời chỉ còn lại mảnh trống không.

Hoá ra là cái gì cũng không nhìn thấy, với không tới được. Banà tay vươn trong không trung, khoé miệng khẽ mở nửa như khóc, nửa như cười.

Chạm không được Hồng Trần rồi. Cho dù y có ở trước mặt hắn ngã xuống, Hồng Trần vẫn thờ ơ bỏ đi như cũ...

- Ngươi cứ như vậy hận ta sao?...

Bàn tay vô lực hạ xuống, Quân Vô Song si ngốc nhìn bầu trời, tái nhợt đi. Một kẻ trống rỗng làm sao mới có thể chạm được vào bầu trời đẹp đến vậy?

================Hết phần đầu ===========================

1 thg 6, 2010

Phù sinh mộng - Hồng Trần (mở đầu 1)


Phù sinh mộng

- Hồng Trần -



0. Mở đầu (1)


- Hồng Trần, ngươi đừng đi...

Tiếng người gọi lo âu mà vẫn ưu nhã mê người như xé cả băng tuyết, cuốn theo gió Thiên Sơn bay ra xa thẳm. Con ngươi thiên biến vạn hoá ấy lộ vẻ đau đớn khôn cùng, nhìn về phía bóng lưng áo đỏ tươi đi càng lúc càng xa, tựa như không hề nghe tiếng y gọi.

- Ngươi và ta chẳng lẽ thực sự không thể quay lại như trước kia sao? Hồng Trần!

Bóng người áo đỏ gầy yếu tựa như muốn dừng lại, nhưng lại không hề quay đầu nhìn lại, chỉ lạnh lùng nói:
- Quân Vô Song, sự nhẫn nại của ta chỉ có hạn thôi. Ngươi không hề có ý bỏ những nơi phong nhã mĩ lệ đến đây, có phải muốn bức ta phải giết ngươi đúng không?

Hai tay cầm ống tay áo rất mực căng thẳng, đôi mắt hờ hững nhìn trời:
- Mấy tháng nay ngươi một mực ở kinh thành bày mưu tính kế, muốn tính ra thiên triều long thị phải không? Mau mau trở về mà tiếp tục cái đại nghiệp thiên thu của ngươi đi, phí thời gian nơi ta làm gì? Nhưng thực ra ta đã nghe nói tân vương của Xạ Nguyệt Quốc dã tâm bừng bừng mưu đồ xâm chiếm Trung Nguyên, ngươi chớ có hồ đồ mà bị kẻ khác đoạt lấy thiên cơ đấy.

Nghe những lời tựa như muốn nói tốt nhưng thực ra lại ẩn chứa ý giễu cợt bên trong, chéo áo màu xanh bạc của Quân Vô Song nhịn không được run lên, chau mày nghiêm nghị nói:
- Ngươi biết rõ ta làm mọi thứ đều chỉ vì giúp ngươi khôi phục lại Hoàng triều Hạ Lan, đăng cơ xưng đế. Vì sao ngươi ba phen bốn bận châm biếm ta như vậy? Ta...
- Ha ha ha......

Tiếng cười mỉa mai thật to cắt đứt lời nói của y. Hồng Trần phất tay áo, mái tóc đen bay bay trong gió, ngạo nghễ nhìn y, ánh nhìn vô cùng khinh miệt:
- Thật buồn cười. Ngươi nghe nói ta muốn phục quốc xưng đế bao giờ? Hừ, kẻ mãi mãi không quên được muốn làm hoàng đế là ngươi kìa. Ngươi mới chính thực là Thần Hồng Thái tử của Hạ Lan kia mà. Xem ra thái tử thật so với ta còn nóng lòng gấp bội.

Bị đối phương liên tục chế nhạo, khuôn mặt cao quý của Quân Vô Song càng lúc càng tái nhợt đến mức gần như trong suốt. Gió bên núi sắc bén như dao, hơi lạnh bức người khiến hô hấp cũng trở nên khó khăn. Khí lạnh đâm vào cổ họng khiến tâm can dường như đau đớn. Y đưa tay ra trước mặt, đưa mắt nhìn bóng lưng tựa như không bao giờ có thể chạm đến được, lắc nhẹ đầu:
- Ngươi biết ta tuyệt đối không có lòng khác, mọi thứ ta làm chỉ vì muốn ngươi hạnh phúc thôi, Hồng Trần...

- Được rồi! Ta không muốn nghe ngươi dông dài nữa!
Đoạn Hồng Trần bỗng dưng gầm lên giận dữ khiến tuyết đọng trên núi đá bị chấn rơi xuống. Bóng lưng xoay lại, nét mặt vẫn chất phác như cũ nhưng lửa giận trong hai hốc mắt bừng bừng, hung hăng nhìn chằm chằm về phía đằng sau Quân Vô Song:
- Ngươi làm cái gì với ta cũng không có quan hệ. Ta không có tâm tư nào muốn trở lại cùng ngươi! Còn không mau cút đi? Ta cấm ngươi sau này trở lại làm phiền ta! Cút!

Rồi hắn phất ống tay áo xoay người bỏ đi.

- Hồng Trần!

Quân Vô Song hai chân khởi nhẹ, lướt như gió đến trước mặt hắn, đưa cánh tay cản lại:
- Lời ngươi nói là thực lòng sao? Vì sao ngươi không dám nhìn thẳng vào mắt ta? Ngươi sợ ta sẽ không lừa được người đúng không? Nói không... A..."

Một chưởng mang kình lực cuồng mãnh phóng ra từ tay Hồng Trần, đẩy kẻ thẳng vào ngực kẻ đang nói. Máu phun ra nhuộm đỏ một mảng tuyết trắng phau phau.

Quân Vô Song lảo đảo thối lui hai bước, máu từ miệng bắn ra, nhìn thẳng khuôn mặt không chút biểu tình của Hồng Trần. Đôi mắt vốn ẩn chứa rất nhiều tình cảm nay bỗng mang một mảng trống, lạnh băng như tuyết.

- Ngươi... thực sự muốn giết ta?

Hồng Trần dường như không nghĩ đến việc Quân Vô Song dám ngạnh tiếp chưởng của hắn, nhất thời sửng sốt cúi đầu nhìn lòng bàn tay. Nghe tiếng Quân Vô Song khiếp sợ cực điểm hỏi, hắn có chút run rẩy rồi lập tức lấy lại vẻ lạnh lùng như trước, đáp:
- Ta đã nói rồi, còn muốn theo ta ta sẽ giết ngươi!

- À, hừ, ra là ta tự mình chuốc lấy cực khổ...
Quân Vô Song che môi, máu vẫn liên tục chảy qua kẽ ngón tay thấm đỏ cả áo. Y nở nụ cười, nói không nên lời:
- Tất cả đều do ta tự làm tự chịu thôi, hừ...

Một trận ho dồn đến không sao cản được, thân thể dần dần yếu đuối ngã xuống tuyết.

Đoạn Hồng Trần có vẻ chấn động, cánh tay áo khẽ động tựa như muốn đỡ lấy y, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm.

Mặt đất phủ tuyết bỗng nhuốm một tầng màu đỏ, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng trên của nam tử áo đỏ lưu luyến nhìn, rồi cuối cùng cũng chầm chập khép lại.

- Nếu ta chết rồi ngươi có chịu nói một câu yêu ta không? Hồng Trần...
Thanh âm yếu ớt bị tiếng gió khoả lấp, chỉ thấy đôi môi hơi hé ra. Đoạn Hồng Trần kinh ngạc nhìn rồi đột nhiên quỳ xuống, nắm lấy tay y, run rẩy nói:
- Vô Song... ta...

Ba tiếng nói ra, một dòng nước tẩy một vệt trên lòng bàn tay dính máu của hắn, rồi lại chảy xuống tuyết, chạm vào khuôn mặt yếu ớt vô lực của Quân Vô Song. Trên khuôn mặt ấy, hai hàng lệ từ từ chảy xuống, tinh khiết như nước mưa.

Miệng há thực to nhưng thanh âm gì cũng không thoát ra được khỏi cổ họng. Hắn rủn rẩy dùng tay chạm lên dòng nước mắt ấm áp đấy. Đôi vai run rẩy như lá khô lúc đông tàn, rồi không nhịn được hắn ngẩng đầu lên, hét thực to.
- Ta vẫn yêu ngươi, Vô Song! Ta yêu ngươi!!!

Tiếng vọng trong sơn cốc vọng đi vọng lại mà Quân Vô Song vẫn nằm im trên tuyết như cũ, chỉ có nước mắt rơi trên mặt đất.
- Ta vẫn... vẫn hoài yêu ngươi... Vô Song, ngươi có nghe thấy không?

Tiếng nói khàn hẳn đi, Đoạn Hồng Trần ôm lấy Quân Vô Song kéo vào lòng. Hắn lau nước mắt, rồi lại lau, một lần lại một lần, dòng nước mắt tựa như vô tận.


Còn tiếp

Phù sinh mộng - Hồng Trần (thông báo dịch)

Tớ đang đau khổ vì trang HVPT tự dưng bị quản lý mạng mò vào, xoá sạch H, vậy là từ nay thành trang lành mạnh cho trẻ con ăn, các hủ nữ phải ăn chay niệm Phật rồi.

Do đó tớ đi dịch ngược văn xôi thịt dẹ. Tớ chọn cái Phù sinh mộng vì nào giờ tớ vẫn thích các loại mộng (chỉ chỉ lên trên, blog tớ tên Vô tình đoạn mộng kìa).

Các bạn hãy ráng chờ tớ dịch, tớ hứa sẽ dịch xong. Tớ sẽ làm song song với cái Ma thần kỳ huyễn chí (may mà download xôi thịt về rồi) cùng với Vô hạn xuyên không.

Các bạn đọc truyện tớ dịch thì vui lòng tuân theo:

1. Tớ ưa nịnh nên nếu có chê tớ hãy kèm 1 câu khen vào (cười gian).

2. Tớ không edit, tớ dịch. QT hay CTHV chỉ là công cụ, không phải người nên đừng có thank kiu QT ca ca nào ráo. Tớ mới là người.

3. Nếu mang đi nơi khác vui lòng hỏi ý kiến tớ và nhớ đề nguồn tớ + link blog tớ

4. Ai muốn hỗ trợ dịch xin tự nhiên hỏi tớ qua yahoo (triangel19) nhưng đừng dịch ngang, cũng đừng có cứ thế mà tự nhiên sửa văn tớ. Tớ không thích. Ai muốn dịch riêng thì tự nhiên, nhưng hãy dịch lại từ đầu.

5. Khỏi hỏi cái vụ bản quyền chi cho nhọc. Tớ nói lại: Trung Quốc không tham gia Công ước Berne nên đừng lấy Công ước Berne ra doạ nhau. Việt Nam cũng không có ai có ý định dịch PSM để kinh doanh nên cũng đừng đưa cái vụ đó ra hù nhau. Nếu có người xuất bản sách (mục đích kinh doanh) đối với PSM, tớ sẽ ngừng dịch để tôn trọng bản quyền làm tác phẩm phái sinh (dịch). Tớ rất có hơi sức để cãi nhau nhưng tớ không thích ai chưa tìm hiểu đã cãi về thứ mình không biết. Do đó nếu ai cãi về thứ mình chưa biết thì tớ không phục vụ theo hầu.

6. Tớ không để pass bất cứ thứ gì cả.

7. Tự do góp ý kiến mọi đoạn dịch :).

8. Mọi fanart tớ làm dựa theo fic (nếu có) đều là sản phẩm artwork thuộc về tớ.

P/S: Cái Hồng Trần này dài dã man hơn con ngan :(. Đến cái văn án cũng dài. Để tách làm 2 đoạn tạm vậy).

=====================================================





Ôi cuộc đời, ôi tình yêu, ôi H bé nhỏ của ta ơi

Ôi cuộc đời, ôi tình yêu, ôi H bé nhỏ của ta ơi T_T.

Sao nỡ lòng nào bỏ H mà đi cơ chứ.

H của ta ơi, H bé nhỏ ơi. H có làm gì đâu cơ chứ mà nỡ ép H như thế hở? H ơi, tội nghiệp H quá. Ta thương H, ta yêu H mà T_T.

H ngây thơ, H xinh đẹp, nay đều mất cả rồi.

Ôi H của ta, ôi xôi thịt của ta, ôi tình yêu. Mất H rồi còn gì là vui. Ta đau đớn chưa kịp đọc hết H đã bị ép ra đi.

Ôi... Đau lòng, lệ tuôn rơi.

Từ nay ta biết lấy gì làm thú vui đây?

Một phút mặc niệm cho H.

29 thg 5, 2010

Quay lại với blog

Bỏ bê cái blog lâu quá rồi, lâu không dịch gì rồi. Nay phải quay lại với blog thôi.

Từ mai sẽ cố gắng dịch tiếp Ma thần + Vô hạn xuyên không.

Đang suy nghĩ đến việc dịch Đắc sủng và Dịch. Cục. Dạo này mê ngược lắm. Đọc ngược dù trái tim xao xuyến nhưng vẫn thích đọc. Chả hiểu sao mình thích BE hơn HE :). Đọc BE có cảm giác lòng đau và ấn tượng hơn HE.

Đắc sủng và Dịch. Cục chính là 2 minh hoạ về BE. Nếu Đắc sủng kết thúc bằng cảnh 2 anh dắt tay nhau bỏ đi thì đã không để lại ấn tượng cho mình đến thế. "Nếu cậu không ở đây thì ta biết ở nơi đâu?" - Đây là câu mình ấn tượng nhất trong Đắc sủng.

Dịch. Cục thì lại kết thúc buồn kiểu khác. Có lẽ hai người A Phong và RAY vĩnh viễn sẽ là hai người chứ không thể trở thành một người được. A Phong còn chờ RON, còn RAY lại giết chết RON. RON yêu cả hai bản thể trong một con người, nhưng lại khiến RAY hiểu lầm là chỉ yêu mình A Phong. Chẹp. Kết thúc mở trong cảnh chờ đợi. Như vậy còn hay hơn. Rất nhiều người tìm cách xin LZ viết tiếp, mình thì không đâu.

Để lại contact cho bạn nào muốn add mình thì có thể add: Yahoo: triangel19. Skype: Gọi ở Yahoo bạn sẽ cung cấp cho.

15 thg 5, 2010

Khi ấy chúng ta còn thơ bé (2)

6. Ai là đại sư huynh

Hôm đó Thần hầu gọi bốn tên nhóc con đến đại sảnh có việc. Tiểu Vô Tình, Tiểu Thiết Thủ, Tiểu Truy Mệnh và Tiểu Lãnh Huyết bàn luận không ngừng, trong lòng nghĩ thầm không biết có chuyện gì to tát mà phải gọi đến phòng khách. Bởi lẽ đã họp ở phòng khách tức là có chuyện lớn.

Tiểu Truy Mệnh cắn hạt táo, hỏi: "Thế thúc, có phải có chuyện gì lớn xảy ra đúng không? Có phải thế thúc bị xét nhà không? Chúng con có biến thành trẻ lang thang không? Thế thúc có đem bán bọn con không?..."

Tiểu Dư cười nhạo nói: "Lừa đảo con, ngươi yên tâm đi, có bán cũng không bán ngươi, một tên lừa đảo con thì đâu có đáng giá."

Tiểu Truy Mệnh không phục nói: "Cái gì mà lừa đảo chứ? Ngươi... Nói thế thì ngươi đáng giá nhất, răng trắng môi đỏ, tốt nhất là đem ngươi biến thành tên ăn mày đặt trên đường..."

Tiểu Thiết Thủ hướng Thần hầu nói: "Thế thúc, người đừng bán Tiểu Dư nha, có bán thì bán con này, con cường tráng nhất..."

Tiểu Lãnh Huyết đang muốn đẩy Tiểu Vô Tình đi, miệng nói: "Tiểu Dư chúng ta đi thôi."

Thần hầu nhức hết cả đầu, xua tay cản Tiểu Lãnh Huyết, miệng lớn tiếng kêu: "Tiểu Thương đừng có nói bậy, ta có nói là bán các con bao giờ đâu?... Chuyện thực ra là vậy nè... Ta nhận nuôi các con, tuy chúng ta không có bái sư làm thày làm trò nhưng các con đều gọi ta một tiếng Thế thúc. Ta coi các con như con ruột của mình, dự định tuyệt học cả đời sẽ dạy hết cho các con. Các con có muốn học hay không, học đến mức nào là số mệnh của các con định đoạt. Thế thúc nhất định sẽ cố gắng hết sức dạy dỗ. Ta thấy các con mỗi ngày mỗi lớn, đã có nền móng. Tiểu Dư thông minh hơn người, đích thực là cầm kì thi hoạ đều học được. Tiểu Hạ cũng rất cố gắng, ngày nào cũng luyện công, công lực không kém. Tiểu Thương tuy có chút tinh nghịch nhưng như thế lại tốt cho khinh công của con. Tiểu Khí nhỏ tuổi nhất, còn cần rèn đúc..."

Thần hầu nói đến đây, ngẩng đầu nhìn bốn đứa. Chỉ thấy Tiểu Thiết Thủ hướng Tiểu Vô Tình nhỏ giọng nói chuyện riêng, Tiểu Vô Tình buồn chán ngồi ngắm nghía viên ngọc đeo trên người. Tiểu Lãnh Huyết đã sớm ngủ gà ngủ gật, còn Tiểu Truy Mệnh thì chẳng thấy bóng dáng đâu.

Thần hầu tức giận kêu lên: "Các con... Các con có nghe ta nói không đấy... Tiểu Thương đâu?" - Thần hầu đúng là khóc không ra nước mắt. Trên triều đình ông mở lời, có ai dám không nghe đâu.

Tiểu Thiết Thủ thấy vậy liền đứng dậy, huých Tiểu Lãnh Huyết một cái, cúi đầu nói: "Xin lỗi thế thúc..."

Tiểu Lãnh Huyết dụi dụi mắt, vẫn chưa tỉnh khỏi cơn mơ.

Đúng lúc này Tiểu Truy Mệnh nhảy chân sáo bước vào, trên tay cầm một đĩa bánh điểm tâm. Thấy mọi người hướng về mình, nó tươi cười nói: "Đến giờ ăn điểm tâm rồi. Ta chẳng biết thế thúc dài dòng đến bao giờ nên bèn có lòng tốt đi lấy bánh cho mọi người ăn, không cần cám ơn đâu."

Tiểu Vô Tình trừng mắt nhìn nó rồi hướng Thần hầu nói: "Thế thúc, người nói ngắn gọn thôi."

Thần hầu thở dài, bất đắc dĩ nói một lần nữa: " Ta nhận nuôi các con, tuy chúng ta không có bái sư làm thày làm trò nhưng..."

Tiểu Vô Tình nhíu mày, ngắt lời: "Thế thúc đã nói qua phần này rồi. Phiền người tiếp tục nói từ phần Tiểu Khí nhỏ tuổi nhất, còn cần rèn đúc... Mà tốt nhất là người nói trực tiếp cho bọn con biết có chuyện gì là được rồi."

Thần hầu lại một lần nữa khóc không ra nước mắt. Tiểu Vô Tình hầu như lúc nào cũng cực kì đáng yêu, chỉ có lúc nào nói lời cay độc là chẳng dễ thương tí nào.

Thần hầu thở vắn than dài rồi nói tiếp: "Thực ra ta thấy các con theo ta, rốt cuộc coi như vào Tự Tại Môn, cũng cần phải có bối phận."

Tiểu Truy Mệnh không nhịn được hỏi: "Bối phận? Bối phận gì cơ?"

Thần hầu giải thích: "Tức là các con là sư huynh đệ, chắc đã phân chia ai là sư huynh, ai là sư đệ rồi."

Tiểu Truy Mệnh vỗ vỗ mông kêu lên: "Tức là phân xem bọn con ai là lão đại, lão nhị, lão tam và lão tứ chứ gì?"

Tiểu Vô Tình trừng mắt nhìn nó nói: "Ngươi có lớn mà không có khôn ấy."

Thần hầu lại cảm thấy nhức đầu, câu chuyện lại bị Tiểu Truy Mệnh lái đi xa. May thay đúng lúc đó Tiểu Thiết Thủ giơ tay hỏi.

Tiểu Thiết Thủ gãi đầu hỏi: "Thế phân thế nào ạ?"

Thần hầu lần đầu cảm thấy nuôi dưỡng Tiểu Thiết Thủ chính là quyết định sáng suốt nhất trong đời người.

Thần hầu thoả mãn nói: "Có hai phương pháp phân chia. Một là theo ngày nhập môn, hai là theo tuổi tác."

Tiểu Vô Tình và Tiểu Truy Mệnh cùng lúc nói. Lời của Tiểu Vô Tình là: "Nhập môn!". Lời của Tiểu Truy Mệnh là "Theo tuổi".

Hai người lập tức trừng mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.

Nếu như xét theo nhập môn thì Vô Tình làm đại sư huynh.

Còn xét theo tuổi tác thì Truy Mệnh làm đại sư huynh.

Tiểu Vô Tình cay độc nói: "Lẽ nào mọi người lại cho một tên lừa đảo như ngươi làm đại sư huynh? Mất mặt chết!"

Tiểu Truy Mệnh không vừa đáp lại: "Chẳng nhẽ mọi người phải kêu một tên què chết dẫm như ngươi làm đại sư huynh?"

Tiểu Vô Tình châm chọc: "Tự ngươi biết ta hiểu rộng biết nhiều hơn ngươi, Tiểu Hạ khoẻ hơn ngươi, ngay cả đến Tiểu Khí cũng hiểu chuyện hơn ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà đòi làm đại sư huynh?"

Tiểu Truy Mệnh xoa xoa bụng nói: "Chi bằng so việc ai vào đời trước ai, ai nói đại sư huynh là phải lợi hại nhất?"

Tiểu Vô Tình không chịu đáp: "Ta đây so nhập môn sớm đấy." - Xét về nhập môn, Tiểu Vô Tình còn đang ẵm ngửa đã theo Thế thúc, còn ai sớm hơn nó được chứ.

Tiểu Truy Mệnh vỗ đầu nói: "Ta van ngươi, lúc đó mà gọi là nhập môn à? Lúc đó chẳng qua ngươi được nhặt về nuôi thôi nhá, đừng có mà bày đặt."

Thần hầu nhìn hai đứa nói một câu cãi một câu không nừng, chỉ còn biết nói rằng: "Hai con đừng có lanh chanh nữa, bọn con có bốn người, không chỉ có hai con quyết định mà còn có Tiểu Hạ, Tiểu Khí nữa. Thế Tiểu Hạ và Tiểu Khí nghĩ thế nào?"

Thực ra chia theo cách nào thì với Tiểu Thiết Thủ và Tiểu Lãnh Huyết cũng không có phân biệt. Chắc chắn chúng sẽ là đệ nhị và đệ tứ không khác đi nổi rồi.

Theo thói quen chúng thường nhường cho Tiểu Vô Tình, chỉ là lần này...

Tiểu Thiết Thủ ngẫm nghĩ mãi không đáp, Tiểu Lãnh Huyết nhanh nhẹn sảng khoái đáp: "Theo tuổi tác!"

Tiểu Thiết Thủ cúi đầu, không dám nhìn về phía Tiểu Vô Tình nhỏ giọng nói: "Con cũng nghĩ là theo tuổi tác đi..."

Tiểu Truy Mệnh đắc ý xoa xoa bụng, bày tỏ tư thế của người chiến thắng.

Đối mặt với tình huống này, bản thân Thần hầu cũng không dám tin vào tai mình. Tiểu Truy Mệnh là thế, lúc nào cũng thích cùng Tiểu Vô Tình tranh cãi ầm ĩ, muốn đấu làm đại sư huynh với nó cũng không có gì lạ. Tiểu Lãnh Huyết bình thường lúc nào cũng chạy lăng quăng quanh Tiểu Vô Tình, giờ lại không đứng về cùng một phe, thế đã lạ lắm rồi. Nhưng lạ nhất chính là Tiểu Thiết Thủ chưa bao giờ làm gì nghịch ý Tiểu Vô Tình, lần này cũng thế. Thần hầu ngơ ngác, trong đầu hiện ra ba chữ "tạo phản rồi"!

Tiểu Vô Tình cũng dường như không dám tin vào tai mình, vẻ mặt ngạc nhiên. Sau đó nó ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Thiết Thủ trừng mắt, im lặng một lúc lâu rồi tự đẩy xe đẩy đi về phòng, chỉ nói một câu lại "Sau này ta sẽ không nói chuyện với các ngươi nữa."

Tiểu Thiết Thủ toan đuổi theo sau nhưng rồi lại không dám. Tiểu Truy Mệnh ở sau hét lớn: "Tên què chết tiệt nhà ngươi, sự việc xong rồi ngươi đi... đi đâu?"

Thần hầu không giải thích được việc làm của Tiểu Thiết Thủ và Tiểu Lãnh Huyết vì thực ra vị trí của chúng không hề thay đổi cho dù chia theo cách nào. Nhưng trong lòng chúng vị trí của Tiểu Vô Tình có ảnh hưởng rất lớn. Tiểu Thiết Thủ nghĩ nếu như tính theo cách tuổi tác, Tiểu Vô Tình làm sư đệ của nó, nó là sư huynh mà sư huynh thì có thể danh chính ngôn thuận bảo vệ cho tiểu sư đệ. Còn về phần Tiểu Lãnh Huyết, cho dù thế nào thì Tiểu Vô Tình cũng là sư huynh của nó, nhưng trong trực giác của nó, nếu xếp hàng đứng sẽ là một... hai... ba và bốn sẽ đứng cạnh nhau. Như vậy tam sư huynh so với đại sư huynh thân cận hơn rất nhiều.

Cũng vì thế, cuộc trường kì kháng chiến của Tiểu Vô Tình và ba tên nhóc con còn lại đã bắt đầu.

Tiểu Vô Tình nói được là làm được, nó đối với bọn Tiểu Thiết Thủ cực kì hờ hững, không chỉ nhất định không chịu nói một câu, đến một chữ "Hứ" cũng không thèm nói. Buổi tối nó cũng không chịu về phòng ngủ (Chú thích: để tiện chăm sóc thì bốn tên nhóc con ở cùng một phòng), nằm ngủ tại phòng khách. Kết quả là hại Tiểu Thiết Thủ đêm nào cũng phải vào phòng khách đắp thêm chăn cho nó. Còn Tiểu Lãnh Huyết thì đơn giản là vác chăn ra ngủ trước cửa phòng khách, đề phòng Tiểu Vô Tình không cẩn thận ngã xuống giường.

Tiểu Vô Tình trong cơn mơ tranh đấu với Tiểu Truy Mệnh giành chức đại sư huynh vô cùng khốc liệt, càng đánh càng hăng, bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy. Nó càng nghĩ càng tức, không ngủ được nữa. Bỗng nó nghe ngoài cửa có tiếng động liền đi kiểm tra. Vừa đẩy cửa ra đã thấy trên mặt đất có một vật gì đó màu trắng co rúm lại. Tiểu Vô Tình hiếu kì chớp mắt, đẩy đẩy vật kia ra xem. Nó kéo cái chăn ra, trong chăn lộ ra mặt Tiểu Lãnh Huyết. Cuối cùng Tiểu Vô Tình cũng biết đó là vật gì.

Tiểu Vô Tình định không thèm để tâm tới nó, nhưng thấy nó nằm ngủ trên mặt đất lạnh như băng vậy lại không đành lòng. Do đó nó bèn đẩy Tiểu Lãnh Huyết một cái. Tiểu Lãnh Huyết mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Tiểu Vô Tình hờn giận nói: "Không được ngủ trước cửa phòng ta."

Tiểu Lãnh Huyết cuối cùng cũng nghe được tiếng của Tiểu Vô Tình, phấn khởi lập tức đứng lên, kêu lên: "A Tiểu Dư chịu nói chuyện với ta rồi." - Trong đầu nghĩ quyết định ngủ ở cửa phòng là hoàn toàn không sai. Trong lòng nó hình thành một cái lệ: Chỉ cần đến trước cửa phòng Tiểu Vô Tình là cuối cùng nó cũng sẽ được để ý đến.

Tiểu Vô Tình không thèm để ý, quay xe trở lại giường. Tiểu Lãnh Huyết theo vào bên trong phòng, nhẹ kéo ống tay áo Tiểu Vô Tình: "Đừng có giận nữa mà."

Tiểu Vô Tình bất mãn nói: "Ngươi cùng cái tên lừa đảo ghê tởm kia cùng một phe, về phòng nó mà ngủ!"

Tiểu Lãnh Huyết hoang mang nói: "Ta chẳng qua chỉ muốn ngươi làm tam sư huynh của ta thôi mà, ngươi không muốn à?"

Tiểu Vô Tình nhìn Tiểu Lãnh Huyết hỏi: "Thế làm đại sư huynh không phải như nhau à?"

Tiểu Lãnh Huyết lắc đầu giải thích: "Không giống không giống. Là một hai... rồi đến ba bốn. Lúc xếp hàng ba và bốn đứng cạnh nhau, thế là chúng ta sẽ đứng ngay bên cạnh nhau."

Tiểu Vô Tình nghe xong trợn tròn mắt, không biết nên cười hay nên khóc. Vì cái lý do này mà đem nó từ đại sư huynh xuống tam sư huynh, đúng là khó tin mà. Tuy nhiên nếu chỉ là lý do này thì không phải khó đối phó với Tiểu Lãnh Huyết.

Tiểu Vô Tình lộ ra vẻ mặt cười ngọt lịm như đường, vẽ ra một cái vòng tròn rồi tại bốn hướng viết một ... hai.. ba... bốn rồi nói: "Tiêủ Lãnh Huyết ngươi tính sai rồi. Ngươi xem bốn người xếp vậy thì như thế này nè: một đứng đây... rồi hai đứng đây... ba đứng đây còn bốn đứng đây. Do đó ba và bốn không phải cách xa nhau nhất sao? Ngươi yên tâm, ta mà là đại sư huynh ta sẽ cho ngươi đứng ngay bên cạnh ta. Vì ngươi là tiểu sư đệ nhỏ nhất của ta, ta đương nhiên hiểu ngươi rõ nhất... Nếu vậy ta làm đại sư huynh có phải tốt hơn không?"

"Hiểu ngươi rõ nhất hiểu ngươi rõ nhất" - Tiếng vọng liên hồi trong lòng Tiểu Lãnh Huyết làm nó không thể không gật đầu, chính thức thừa nhận Tiểu Vô Tình làm đại sư huynh là tốt nhất. Tuy nhiên Tiểu Vô Tình không biết rằng chính cái câu lấy lòng "đại sư huynh dĩ nhiên hiểu rõ tiểu sư đệ nhất" của nó đã đem lại cho nó biết bao đau đầu.

Tiểu Vô Tình đắc ý cười cười, thế là đã kéo được Tiểu Lãnh Huyết về phe nó thành công rồi.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Thiết Thủ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Tiểu Vô Tình. Đêm qua bị Tiểu Truy Mệnh lôi ra nói chuyện phiếm, đề tài chủ yếu đơn giả là oán giận việc Tiểu Vô Tình tự nhiên hờn dỗi. Hai đứa cứ thế nói chuyện rất khuya, rồi ngủ quên mất. Nó đã lỡ quên không đem chăn đến cho Tiểu Vô Tình, sáng sớm tỉnh dậy liền lập tức chạy thẳng đến bởi lo Tiểu Vô Tình đêm qua bị lạnh. Cửa vừa mở ra, Tiểu Thiết Thủ liền bị cảnh tượng đáng sợ trước mắt làm cho đứng ngây người ra ngẩn ngơ nhìn. Trên giường Tiểu Vô Tình có một người, nhìn kĩ hoá ra chính là Tiểu Lãnh Huyết. Tiểu Thiết Thủ không sao giải thích được lý do gì khiến hai người kia nằm chung giường, chỉ biết chăm chú nhìn thật lâu. Chẳng bao lâu Tiểu Vô Tình hình như cảm nhận được có ánh mắt kì dị nhìn mình liền mở mắt ra. Nó thấy Tiểu Thiết Thủ đứng ngây ngốc như hoá đá trước mặt minh, liền hiểu ra, đẩy Tiểu Lãnh Huyết một cái. Tiểu Lãnh Huyết không xoay người, vẫn cứ ôm cứng lấy nó, miệng nói: "Đại sư huynh." Tiểu Vô Tình vốn định quở trách nó, ai dè nghe được ba tiếng "Đại sư huynh" lại thôi, chỉ hơi đẩy Tiểu Lãnh Huyết ra. Tiểu Thiết Thủ cảm thấy cực kì buồn bực, không hiểu có chuyện gì xảy ra. Tiểu Lãnh Huyết cuối cùng cũng tỉnh ngủ, nhảy xuống giường đẩy xe đẩy tới gần, toan đỡ Tiểu Vô Tình lên xe đẩy. Tiểu Thiết Thủ sợ Tiểu Lãnh Huyết tuổi nhỏ sức yếu, liền vội vàng chạy lại giúp.

Tiểu Vô Tình quay về phía Tiểu Lãnh Huyết nói lời cám ơn, lập tức Tiểu Thiết Thủ cảm thấy cổ họng đắng nghét. Nó nhỏ giọng nói: "Tiểu Dư à, đệ không còn giận Tiểu Khí nữa, vậy sao vẫn còn giận ta?"

Im lặng một hồi rồi Tiểu Vô Tình mới lạnh lùng nói: "Ngươi không nghe thấy Tiểu Khí gọi ta là gì à?"

Khó khăn lắm mới có được cơ hội Tiểu Vô Tình chịu nói chuyện lại, Tiểu Thiết Thủ lập tức không bỏ rơi cơ hội này, lắp bắp nói: "Nó... nó gọi đệ là đại sư huynh... úi..."

Hoá ra là Tiểu Lãnh Huyết đã chịu thua rồi.

Tiểu Vô Tình quay lại nhìn Tiểu Lãnh Huyết nói: "Nếu như ta và ngươi đã cùng một phe thì sau này ngươi cứ đến đây ngủ đi."

Tiểu Lãnh Huyết lập tức liên tục gật đầu.

Tiểu Thiết Thủ vẻ mặt đau khổ cầu khẩn: "Tiểu Dư, không nên làm thế. Chúng ta bốn người ở chung vốn rất vui mà..."

Tiểu Thiết Thủ không nhịn được phải oán Thần hầu một câu. Nếu không phải ông đưa ra vấn đề về thân phận, Tiểu Dư sao lại hờn dỗi như vậy.

Tiểu Vô Tình hừ một tiếng, hỏi: "Vì sao ngươi nhất định phải nhường cho tên lừa đảo con đó chức đại sư huynh?"

Tiểu Vô Tình thầm nghĩ rằng lý do của Tiểu Lãnh Huyết đã vô vị vậy thì không chừng lý do của Tiểu Thiết Thủ còn càng buồn chán gấp bội.

Tiểu Thiết Thủ quả nhiên thành thật đáp: "Chẳng qua là ta muốn làm sư huynh của đệ để có thể bảo vệ đệ thôi. Thế thúc thường nói sư huynh thì phải bảo vệ sư đệ..."

Tiểu Vô Tình trong lòng rên lên một tiếng, hoá ra... là vì ba cái lý do cổ quái này sao....

Tiểu Vô Tình hỏi ngược lại: "Thế bộ ta là đại sư huynh thì ngươi không bảo vệ ta chắc?"

Tiểu Thiết Thủ không hề nghĩ ngợi đáp ngay: "Đương nhiên là không, cho dù thế nào ta cũng bảo vệ Tiểu Dư mà!"

Người nói mặt chưa đỏ, người nghe mặt đã ửng hồng. Tiểu Vô Tình nói: "Trời ạ.... Vậy nói như thế nếu ta không phải đại sư huynh mà là tam sự đệ... ta... Ta sẽ không thèm bảo vệ cái người gọi là nhị sư huynh nữa!"

Lầ này đến phiên Tiểu Thiết Thủ rên lên trong lòng. Thế là thế nào đây? Cái đầu nho nhỏ của nó bắt đầu nỗ lực tính toán. Thế thúc nói sư huynh bảo vệ sư đệ, không phải là sai. Nhưng nếu Tiểu Vô Tình làm tam sư đệ thì hắn chỉ có một sư đệ duy nhất là Tiểu Lãnh Huyết, vậy hắn chỉ cần bảo vệ Tiểu Lãnh Huyết mà thôi. Còn lại nếu như Tiểu Vô Tình làm đại sư huynh, hắn sẽ phải bảo bọc cả ba người ở dưới. Như thế có nghĩa là được chia sẻ sự quan tâm của hắn, không chừng còn được như Tiểu Lãnh Huyết ban nãy, ôm cứng một cái.

Tiểu Thiết Thủ vỗ vỗ tay, đưa ra kết luận cuối cùng: Tiểu Vô Tình làm đại sư huynh là chuyện rất tốt!

Tiểu Vô Tình thấy Tiểu Thiết Thủ ngả về phe mình, đắc ý cười sung sướng. Lần này xem tên lừa đảo con kia còn gì để nói nữa nào.

Tiểu Vô Tình dẫn theo Tiểu Thiết Thủ và Tiểu Lãnh Huyết đi tìm Tiểu Truy Mệnh. Vừa thấy hai đứa nhóc kia như hai con cún con bám theo Tiểu Vô Tình, Tiểu Truy Mệnh liền tức giận chỉ tay vào họ quát lớn: "Đừng nói với ta là hai ngươi đã phản bội ta rồi nhe!"

Tiểu Vô Tình cười hài lòng đáp: "Bọn họ bỏ gian tà theo chính nghĩa, trải qua nghĩ ngợi cẩn thận, suy tính kĩ càng đã nhận ra rằng ta hoàn toàn có đủ năng lực nhận chức đại sư huynh."

Tiểu Truy Mệnh chống nạnh nói: "Ta không phục! Ngươi đọc sách lắm như vậy chưa hè nghe đến lớn nhỏ có thứ tự sao? Tính thân phận dĩ nhiên là phải theo tuổi tác mà tính rồi. Ngươi nhìn hoàng thượng mà xem, lần nào cũng là chọn con trưởng làm thái tử chứ có chọn năng lực đâu. Huống hồ là Thần bổ ti chúng ta, càng tuân theo Hoàng thượng!"

Tiểu Vô Tình cắn nhẹ môi: "Ngươi nhất định phải tranh giành chức đại sư huynh với ta sao?"

Tiểu Truy Mệnh vọt đến trước mặt Tiểu Vô Tình, duỗi hai tay nói: "Ta chính xác là muốn ngươi cả đời phải làm sư đệ của ta đó!"

Tiểu Vô Tình khẽ nuốt nước bọt: "Nếu như ngươi không cho ta làm đại sư huynh... ta... ta...sẽ..."

Tiểu Truy Mệnh lấy tay vòng quanh lỗ tai, giả như không nghe rõ cất tiếng hỏi: "Ngươi sẽ làm được gì?"

Tiểu Vô Tình đưa tay dụi dụi mắt, đáp: "Ta khóc cho ngươi xem!"

Quả nhiên một giọt lệ rơi ra từ mắt Tiểu Vô Tình.

Tiểu Vô Tình rất ít khi khóc, nhưng nó mà khóc là rất nguy cấp, khiến ai nấy đều khẩn trương.

Tiểu Truy Mệnh trời không sợ đất không sợ, thuốc đắng không sợ, bị đá bị đánh không sợ, không được ăn cơm không sợ, chỉ sợ nước mắt của Tiểu Vô Tình!

Tiểu Thiết Thủ vội vàng đem khăn mặt ra lau nước mắt cho Tiểu Vô Tình, miệng mắng: "Tiểu Thương, ngươi đùa khiến Tiểu Dư khóc rồi nè, liệu còn đáng mặt làm đại sư huynh không?"

Tiểu Lãnh Huyết cũng đấm Tiểu Truy Mệnh một quyền, kêu lên: "Không được bắt nạt Tiểu Dư!"

Bị Tiểu Thiết Thủ truy hỏi, Tiểu Truy Mệnh trong lòng cảm thấy không đáng. Nó chẳng qua muốn Tiểu Vô Tình gọi mình là đại sư huynh, muốn hưởng cảm giác đứng trên Tiểu Vô Tình một lần thôi mà. Thực ra nó cũng đâu nhất định muốn tranh đấu đâu. Do đó nó bèn thở dài nói: "Được rồi, được rồi. Ta chỉ đùa với ngươi thôi ma. Ta tranh chức đại sư huynh làm gì? Đâu có được tiền đâu. Ngươi muốn làm ta cho ngươi làm, đừng có khóc nữa nha."

Tiểu Vô Tình làm mặt đắc ý, nói rằng: "Ai thèm khóc! Nhưng ngươi nói rồi là cấm được đổi ý đó nhé."

Tiểu Vô Tình nghĩ thầm trong lòng: "Trong sách có nói: "Nhất khóc, nhị làm loạn, tam thắt cổ là ba biện pháp hữu hiệu nhất để đối phó đàn ông đa tình" quả không sai mà! (Tiểu Vô Tình của chúng ta bác học đa tài). May mà chỉ cần có một giọt nước mắt là đủ rồi, nhiều hơn một giọt là quá sức mình rồi!"

Vì vậy Tiểu Vô Tình đã thành công trở thành đại sư huynh của đám nhóc.

Tuy nhiên Tiểu Vô Tình làm đại sư huynh, người sung sướng nhất không phải là nó mà là Thần hầu.

Lúc Thần hầu lấy tiền của Tuyết di đã cười nói: "Ta đoán có sai đâu, cuối cùng là Tiểu Dư chiến thắng mà!"

Tuyết di đau khổ nhìn túi tiền trống trơn, oán hận nói: "Thôi Lược Thương, ta thực sự nhìn nhầm ngươi!"

Sau đó Thần bổ ti, ngoại trừ Tiểu Vô Tình, những người khác liền trong mười ngày liền phải ăn cháo trắng kèm với bánh màn thầu.

Kinh qua sự kiện kể trên, Tiểu Thiết Thủ rút ra bài học là tuyệt đối không bao giờ nên chống lại Tiểu Vô Tình.

Hết.

9 thg 5, 2010

Vô hạn xuyên không (C2)

Chương 2

"Nhất định là nằm mơ, nhất định là nằm mơ!" - Lâm Phong nhắm chặt hia mắt, thì thầm tự nhủ, sau đó mở choàng mắt ra.

Lúc này y đang nằm trên giường, vây quanh là một đám người mặc đồ cổ trang, dẫn đầu là một ông già tóc hoa râm. Ngoại trừ cái người tên Lãnh Huyết giống hệt Ngô Trác Hi kia thì còn có hai nam một nữ khác mà hắn chưa hết quen biết. Đầu óc Lâm Phong lập tức vận dụng cực nhanh, chẳng lẽ mấy người kia chính là người trong truyền thuyết Gia Cát Chính Ngã, Thiết Thủ, Truy Mệnh và Tuyết di? Vì sao bọn họ trông không hề giống Lâm Gia Hoa, Mã Quốc Minh, Trần Kiện Phong chút nào vậy trời? Ngoại trừ Lãnh Huyết, ai cũng là người lạ với y. Lâm Phong lần thứ hai đau lòng nhắm chặt mắt lại. Thôi xong rồi, xem ra y đã về thời nhà Tống thật rồi. Hu hu, đành chịu vậy. Y nắm chặt mắt, rồi, coi như đang đóng phim thế là được rồi. Miễn là có chỗ dung thân thôi... Chứ giờ mà lộ ra, y biết đi đâu về đâu? Đành chờ đợi đến lúc trở về vậy.

Nghĩ trong lòng, Lâm Phong liền nở ra nụ cười xinh đẹp sán lạn nhất hướng về phía sáu người kia để làm quen.

Kết quả là cả sáu cùng hoá đá... Rồi sau đó không hẹn mà cùng đưa tay lên dụi mắt. Nhất định là ảo giác! Nhất định là ảo giác! Người này chính là người mặt không chút cảm xúc đại sư huynh Vô Tình của Thần bổ ti sao?

Quả nhiên Gia Cát Chính Ngã là kiến thức rộng rãi nhất, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh nhất:
- Ngươi là Vô Tình sao?

Lâm Phong suy nghĩ. Nếu giờ y nói cho bọn họ là y từ năm 2007 ở Hongkong xuyên không đến đây, bọn họ có đem y ra thiêu không? Đồng thời y lại vận dụng vụ Hạng Thiếu Long xuyên không trong Tầm Tần Ký, ráng nhớ lấy lời thoại, đầu óc vận chuyển thật nhanh rồi đáp:
- Không biết nữa.

Gia Cát Chính Ngã khều Lãnh Huyết sang một bên hỏi nhỏ:
- Khi con phát hiện Vô Tình trên đường, có xảy ra sự kiện gì lạ không?

Lãnh Huyết cố gắng nhớ lại, rồi đáp:
- Có vẻ Vô Tình không nhận ra ai hết.

Gia Cát Chính Ngã trầm tư, lẩm bẩm:
- Vô Tình lần này trở về, không chỉ hết bệnh suyễn mà còn có thể đi lại, thực sự là quá sức tưởng tượng rồi.

Ông quay lại giường nhìn Lâm Phong, hỏi:
- Vô Tình, rốt cuộc những ngày con mất tích đã xảy ra chuyện gì?

Đây là lần thử thứ hai. Ông phân vân không biết Lâm Phong có phải Vô Tình hay không.

Lâm Phong ngẫm nghĩ, hoá ra Vô Tình thực sự tồn tại. Vậy gã Vô Tình đó rốt cuộc đi đâu? Y hoảng hốt nhớ lại hình như lúc đang ngủ y có thấy một người mặc đồ cổ trang màu trắng cũng đang ngủ, không lẽ là đảo mộng? =.=, đầu óc như bị sét đánh. Không thể nào, không thể nào? Chẳng nhẽ Vô Tình đã xuyên không đến Hongkong năm 2007 rồi sao? Không lẽ bọn họ đã bị tráo thời gian cho nhau?

T_T, như vậy hắn không còn phải là Lâm Phong ở thời hiện đại nữa... Không còn là thiếu gia nữa, không còn cha mẹ nữa, không còn căn nhà ở trên núi nữa, không còn tiền gửi trong ngân hàng nữa, không còn trò chơi yêu thích nữa... Cái gì cũng không còn nữa. Bây giờ y về đây, không có chỉ số thông minh cực cao của Vô Tình, không biết ném ám khí, không có tí võ công nào, y phải làm sao đây? Vì sao y phải đến triều Tống này mà không phải chỉ có Vô Tình đến thời hiện tại? Làm sao bây giờ... làm sao bây giờ... Y đột nhiên có cảm giác không muốn sống, thế là nước mắt bắt đầy chảy viền quanh mắt.

Sáu người kia nhìn y rơi lệ, bất giác hoá đá lần thứ hai... Lần thứ hai cả sáu cùng dụi mắt, rốt cuộc đại sư huynh biến mất mấy ngày đã xảy ra chuyện gì?

Mười giây sau, Lâm Phong quyết định thừa nhận bản thân chính là Vô Tình.Hiện tại Vô Tình đã bị xuyên không đến Hongkong năm 2007, không ai vạch trần được thân phận của y nữa. Giờ y không nói ra, cứ để mọi người tự nhầm lẫn, còn có thể ở Thần bổ ti ăn miễn phí ở miễn phí, không chừng ngày nào đó ngủ dậy là trở về rồi. Do đó y bắt đầu vận dụng hết công suất đầu óc tìm cớ... nói dối về việc biến mất.

- Ta chỉ nhớ có vị cao nhân nào đó giúp ta chữa trị đôi chân, rồi còn chữa cả bệnh suyễn cho ta nữa. Nhưng hắn muốn ta thay đổi trang phục, còn bắt ta ăn một viên thuốc. Ăn xong thì cái gì ta cũng không nhớ nữa!

Lâm Phong vừa nói vừa làm mặt như không nhớ gì hết, sử dụng ánh mắt ngây thơ nhất hướng về phía mọi người, biểu hiện như không hề nói dối cái gì hết.

- Cao nhân kia trông thế nào?

Gia Cát Chính Ngã không hổ danh là cáo già, từng bước ép cung. Ông cảm thấy vô cùng lo lắng, một phần cho an nguy của Vô Tình, nhưng nếu kẻ này không phải Vô Tình thì càng hết sức nguy hiểm.

Lâm Phong lập tức xoay chuyển đầu óc, nghĩ đến một... vai diễn của bản thân:
- Tóc bạc, nhưng lại vô cùng cao lớn, anh tuấn hào sảng. Ông ấy hình như... họ Lại.

Y hi vọng nói trớt quớt cho qua, mong mọi người không chú ý.

- Không lẽ là Y Thần Y Lại gia?

Gia Cát Chính Ngã cuối cùng hình như cũng tìm ra đáp án, nét mặt giãn ra, nở nụ cười:
- Nếu thế thì lão phu cuối cùng cũng hiểu rõ rồi.

Ối giời ơi, hoá ra là có Y Thần Y thật! Lâm Phong trong lòng luôn miệng cảm tạ hết Như Lai sang Allah sang Jesus lại đến Ngọc Hoàng. Nhưng bề ngoài y vẫn làm vẻ mơ hồ nói:
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Vì sao ta không nhớ được gì hết?

- Y Thần Y là một người tính tình kỳ lạ, luôn luôn thay đổi, người trên giang hồ cũng không mấy khi gặp được. Chỉ biết hắn tóc bạc mặt mày tuấn tú, y thuật vô cùng cao minh. Theo ta thấy có lẽ hắn đã cho con uống Vong tình đan, khiến con quên đi mọi sự trước đây."

Gia Cát Chính Ngã âu yếm vỗ về vai Lâm Phong. Lâm Phong lần thứ hai đầu óc hỗn loạn, nhưng lòng vô cùng kích động, ngọt ngào gọi:
- Thế thúc!... Con...

Nghe được giọng điệu này Gia Cát Chính Ngã mắt sáng như sao, lệ quang lấp lánh:
- Vô Tình, con còn nhớ ta sao?

Ai, đúng là mèo mù vớ cá rán. May thay trong Thiếu tứ ta diễn vai Vô Tình đấy. Lâm Phong cực kì sung sướng nhớ lại lời thoại trong kim, lòng cực kì tự hào về bản thân.

- Con sao có thể quên được thế thúc cơ chứ...

Lâm Phong lần thứ hai nhập mình vào vai Vô Tình, hai mắt ngận nước, giọng nói nhẹ nhàng. Gia Cát Chính Ngã hoàn toàn bị đánh bại, cảm thấy lòng đau như cắt, đứt từng đoạn ruột khi nhìn bộ dạng kia của đệ tử cưng.

Sau đó mọi người đều đứng ra tự giới thiệu lại.

- Ta là Thiết Thủ.

Người này mũi thẳng miệng rộng, anh vũ hiên ngang. Người sao tên vậy, Lâm Phong tự nhủ.

- Truy Mệnh.

Một người râu quai nón che gần hết mặt đơn giản tự giới thiệu. Trời đất, người này là tên lừa đảo Truy Mệnh sao? Vì sao hắn trông chẳng khác gì Lãnh Huyết lắm, lại còn ít nói nữa chứ. Lâm Phong bất giác chú ý hơn đến Truy Mệnh một chút, phát hiện người này và Trần Kiện Phong chẳng giống nhau tí nào.

- Lãnh Huyết.

Người này thì lại quá giống với tên bạn già Ngô Trác Hi của y. Lâm Phong thấy người quen trong lòng tự sản sinh hảo cảm, coi người này là người bạn đầu tiên ở triều đại Tống. Bởi thế y vô thức quay lại nhìn Lãnh Huyết nở một nụ cười thật tươi tắn.

Lãnh Huyết suýt rớt mỏ xuống. Xưa nay hắn vốn thích đại sư huynh nhưng Vô Tình đối với hắn lạnh như băng. Trong mắt hắn, người ấy luôn luôn cao cao tại thượng, cực kì độc lập, chỉ có thể từ xa nhìn vào ngưỡng mộ chứ không thể chạm tới. Nhưng chẳng hiểu sao nhìn dáng vẻ tươi cười này của Vô Tình, hắn bỗng nghĩ là thực ra người này có thể chạm tới rồi. Lãnh Huyết trong lòng cực kì sung sướng, cảm thấy may mắn vì mình là người đầu tiên tìm được Vô Tình.

- Vô Tình, ta là Tuyết di.

Tuyết di bề ngoài dịu dàng, nhưng chẳng có gì đặc sắc. Lâm Phong nghĩ thầm Tuyết di này nếu không phải cùng Thiếu tứ đứng đây thì e là y không nhận ra đó là Tuyết di mà cho là diễn viên quần chúng mất.

Lâm Phong nhìn ai cũng gật đầu chào hỏi, chỉ riêng với Lãnh Huyết là lộ ra vẻ tươi cười.

Và bắt đầu từ lúc đó, Lâm Phong chính thức vào vai Vô Tình.