Tìm kiếm Blog này

23 thg 3, 2010

Ma thần huyễn kí chương 1 - phần 2

Áp lực biến mất, Bosco bị thả ra ngã đánh oạch một cái xuống đất. Sau đó Ron mới ôm chặt A Phong trong lòng nhẹ nhàng đáp xuống rồi thả nó xuống đất.

"Tới rồi A Phong, mau đi ăn đi."

Gã tuy trong lòng có chút khẩn trương nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, ôn nhu nhìn A Phong nói.

A Phong thấy gian phòng quen thuộc, nở một nụ cười tươi như ánh mặt trời, chạy về phía trước một chút. Bỗng nó lùi lại, ôm lấy cổ Ron hôn nhẹ một cái, nói:

"Đừng lo lắng, ta nghĩ kẻ đó là người đó. Trên người hắn có nhân khí mà."

Ron cười gật đầu. A Phong tỏ ra thành thạo bước đến tủ của Bosco mở ra, hoá bên trong là một gian kho chứa đầy thịt.

"Ta nhờ vào đống thịt lợn này mà kiếm chút tiền còm, vậy mà ngươi một xu teng cũng không hề trả nữa."

Bosco ngồi dưới đất thở dốc, trừng mắt nhìn Ron. Ron nhìn A Phong nhảy phắt vào trong kho chứa thịt, ngạo nghễ cười nói:

"Đúng là chả biết kiếm tiền gì cả. Ai đời lại lôi thịt lợn ngàn năm ra làm tài sản. Người ta bảo sơn yêu khôn ngoan lắm, sao ta không nhìn ra nhỉ?"

Bosco cười sằng sặc ra tiếng, nói:

"Ma tôn đại nhân, ai bảo sủng vật của ngươi thích ăn nhất là thịt lợn. Ta mà dùng cái khác làm tài sản, hắn phải làm sao đây?"

Ron lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, ngón tay khẽ động. Mặt đất bắn ra một trận bụi vây lấy Bosco, rồi tất cả chui tọt vào miệng hắn. Hắn ho khan sặc sụa, mồm miệng toàn đất cát.

"A Phong không phải sủng vật của ta." - Ron nói, nhìn lên bầu trời - "Còn ngươi, moi đâu ra cái thứ quỷ kia đó?"

"Ta biết cái quái nào được!" - Bosco kêu khổ không ngừng - "Ta nghe con lộc yêu chết dẫm nói hình như có một luồng tinh thần cực đại rất kì quái xuất hiện, không giống loài nào trong ngũ linh đang đi tìm đám yêu quái già đòi xem kí ức của bọn ta. Ta đang nghĩ hay là đó là đồng tộc của ta, nhưng chưa kịp tìm hắn đã bị hắn dùng niệm tìm đến rồi."

Kết quả hắn - "sơn yêu có năng lực tinh thần đệ nhất", chuyên gia phá phách kẻ khác - đã bị người ta đánh cho tan tác, suýt nữa dòm được kí ức của hắn.

"Chẳng qua là ta thấy cái tên đó nhìn thấy A Phong thì lập tức phản ứng kì quặc, khiến ta lo lắng lắm" - Bosco lo lắng nói - "Hắn hình như là hướng về phía A Phong đó."

Ron không nói lời nào, chỉ nhìn về phía gian kho kia.

"Hắn nói, hắn đã đi tìm mất một nghìn năm..." - Bosco nói tiếp - "Ron, ngươi mang theo A Phong đến nhân gian, không nhiều không ít, cũng vừa đúng một nghìn năm rồi."

Đã một nghìn năm rồi sao?

Ron nhíu mày nhớ lại cái ngày định mệnh cậu nhóc khả ái kia từ trên cây ngô đồng ngã xuống lòng hắn, phảng phất như chuyện ngày hôm qua.

Đôi mắt đen lay láy kia nhìn hắn không chút e ngại, uỷ khuất nói: "Ta đói bụng rồi." Nó không sợ người lạ, khuôn mặt khả ái không ai sánh bằng. Nó níu lấy áo choàng Ma tôn đại nhân mà nói: "Ngươi dẫn ta đi ăn đi."

Chỉ là một ý niệm, đã yêu nhau đến ngàn năm.

Thu hồi lại kí ức, Ron lấy lại bình tĩnh, nhìn Bosco nói:

"Đợi A Phong ăn xong ta lập tức cùng hắn rời đi."

A Phong chưa thể tuỳ tâm sự dụng năng lực của bản thân, không thích hợp cùng người khác giao đấu.

"Các ngươi đi đâu?" - Bosco đứng lên hỏi.

Ron nhìn về phía khác, miễn cưỡng nói:

"Ngươi hỏi để làm cái gì? Đằng nào ngươi cũng tìm được bọn ta mà, sau đó ngươi lại kiếm cho A Phong một cái kho để hắn ăn thôi."

Một nghìn năm trước, Bosco đối với việc "đuổi theo dấu A Phong, kiếm đồ ăn cho hắn" tuy ngoài miệng luôn phàn nàn nhưng thực chất rất hứng thú, chưa bao giờ chán ghét. Ron không muốn tính toán với loại người này, chẳng nhẽ đường đường một Ma tôn lại đi tranh giành tình cảm bằng đồ ăn bao giờ. Gã làm mặt đen, hừ lạnh một tiếng.

***

A Phong mở gian kho ra, thuận tay kéo luôn ra một đống thịt chế phẩm đặt ra trước mặt. Bosco rất hiểu khẩu vị của nó, miếng thịt thăn nào cũng đều tẩm gia vị rất hợp miệng. Nhìn từng lớp từng lớp thịt đặt trong kho mới hiểu Bosco không hổ danh đã nuôi lợn nhiều năm ra sao.

A Phong vừa ăn như hổ cuốn rồng cuộn vừa nghĩ xem Bosco rốt cuộc đã cất giấu số thịt này "nhiều năm", tức là đã bao nhiêu năm?

Mặc kệ bao nhiêu năm, chỉ cần có thật nhiều "cái này" để được ăn bên cạnh A Ron là được rồi, hi hi.

A Phong một mặt vẫn nhai thịt nhồm nhoàm, mặt khác lại cười khúc khích. Một thiếu niên môi hồng răng trắng hết sức xinh đẹp, lại nửa ngồi nửa không, ăn như thao thiết tái thế, lại còn cười khúc khích. Hình ảnh ấy, nếu kẻ nào trông thấy nhất định cho rằng thiếu niên kia đầu óc có vấn đề.

Nam tử kia chợt hiện ra trong không trung, tròng mắt ngấn lệ, sầu não lẳng lặng nhìn nó.

Y không kết chỉ, không sử dụng niệm lực của bản thân để tấn công, chỉ nín thở, tham lam nhìn về phía người đang vùi đầu vào ăn kia. Chỉ thấy thiếu niên ấy tóc đen mềm xoã xuống, khuôn mặt non mềm trắng như tuyết.

Hồi ức ngàn năm bỗng chốc ùa về trong lòng, từ "Song Long xa", "mẹ xinh đẹp", "trường sinh quyết", "tỉnh trung nguyệt"... Tất cả như thuỷ triều tràn dâng trong đầu óc, rồi bỗng thối lui hết. Trong đôi mắt mờ mờ hơi nước của gã chỉ còn thấy hình bóng người trong tim kia.

"Ngươi không nên đối với ta tốt như vậy, ta sợ ta sẽ yêu ngươi mất đấy!"

Ngàn năm về trước, khi người ấy nghe được chỉ cười khúc khích, khuôn mặt gian tà cười cười đầy thân thiết.

"Trọng thiếu..."

Nam tử rốt cuộc nhịn không được, kêu lên một tiếng. A Phong nghe được ngẩng đầu lên, phát hiện trong gang tấc bóng nam tử kia đã trôi đến trước mặt. Nó sợ đến đánh rơi cả miếng thịt xuống đất, kêu lên hai tiếng "Oa oa".

"Trọng thiếu, ngươi không nhận ra ta sao?"

Nam tử thấy phản ứng của nó như vậy liền lo lắng nói, vội vàng ngồi xổm xuống kề sát bên nó nói:

"Ta là Từ Tử Lăng đây, là Lăng thiếu của ngươi đây!"

"A Ron! A Ron!"

A Phong sợ hãi nhìn người kia giây lát rồi xoay người chạy ra phía cửa.

Thời gian một nghìn năm thực sự lâu đến vậy sao? Ngươi thực sự đã quên ta rồi sao?

Từ Tử Lăng lòng đau như cắt, bàn tay đau đớn đưa lên. Hắn hít một hơi thật sâu, kết chỉ niệm chú. Một luồng sáng màu vàng chợt loé lên, vây lấy A Phong, cẩn mật giữ lấy người đứng im nơi chính giữa.

Ron và Bosco nghe tiếng la vội vọt lại gần, chỉ thấy A Phong đã bị Từ Tử Lăng chế ngự. Ron nổi giận đùng đùng, phất tay hoá ra cát đá, kết thành linh trận, vây lấy Từ Tử Lăng ở giữa.

"Buông A Phong ra!"

Ron tức giận gầm gừ, tập trung tinh thần. Vô số đá vụn bị cuốn lên quanh người tạo thành một bức tường niệm cực mạnh. Hắn vốn là Thổ hệ Ma tôn, tuy đây là thành thị chứ không phải núi, pháp thuật gã có chút suy giảm nhưng tốt xấu gì thì toà nhà này cũng được kết cấu từ thép và xi măng, do đó hắn có thể sử dụng để tấn công.

Từ Tử Lăng kinh ngạc nơi lỏng ấn quyết. Dải sáng vàng trên người A Phong cũng vì thế mà tiêu tan. Từ trong không trung, nó ngã xuống rơi vào lòng Bosco.

Nó bị hơi nóng làm cho chịu không nổi, khuôn mặt trắng nõn bỗng đỏ bừng bừng, mắt nửa nhắm nửa mở nhìn Bosco, vô lực nằm trên nắp hộp.

"A Ron! Người A Phong nóng như phát bỏng ấy!"

Bosco hoảng hốt kêu lên, lập tức ôm lấy A Phong chạy đến bên kho lạnh, trong lòng quýnh quáng lên. Y vội dùng linh lực chấn vỡ cánh cửa, mở kho lạnh ra để khí lạnh bao lấy người nó.

Ron cười lạnh: "Thì ra nhà ngươi muốn chết!"

Hắn nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, tròng mắt biến thành màu xanh. Ma hình đã trở lại. Tay phải hắn thu thành hình quả đấm, một thanh đao màu nâu đất kết lại trong bàn tay. Thanh đao quét xuống, cát đá nổi lên, uy lực vô cùng mạnh mẽ không gì sánh được.

"Trọng thiếu rốt cuộc bị sao vậy?" -- Ý nghĩ mới hiện trong đầu Từ Tử Lăng thì thế công của Ron đã ập đến. Không dám chậm trễ, y vội kết chỉ niệm cửu tự chân ngôn. Lập tức ánh sáng vàng loé lên, phật âm nhộn nhạo, ánh sáng vàng kết thành tràng hạt như xiềng xích trong không gian, chậm rãi cuốn lấy Ron.

Dùng phật hiệu để hàng ma à? Ron càng tức giận hơn, thổ đao vung lên. Một thanh âm long trời lở đất nổ ra, vô số mũi nhọn từ dưới chân Từ Tử Lăng xông lên, đâm xuyên qua thân thể y.

Từ Tử Lăng cúi đầu xuống nhìn những cọc nhọn xuyên qua thân thể mình, cười nhẹ. Y lại kết chỉ, hoàng quang kết thành tràng hạt hạ dần xuống đầu Ron. Y hơi do dự chút, lên tiếng hỏi:

"Ngươi là ai? Vì sao lại ở cùng một chỗ với Trọng thiếu?"

"Người ở Côn Lôn từ bao giờ lại trở nên lắm lời như vậy thế?"

Ron cắn răng, lập lại thổ linh trận. Hàng nghìn hàng vạn tảng đá lớn hiện ra, ầm rầm lao về phía Từ Tử Lăng.

Từ Tử Lăng nhàn nhạt cười, bay xuyên qua những cự thạch ấy. Ánh sáng vàng lại loé lên, cuốn lấy cự thạch, lợi dụng cơ hội đập thẳng vào người Ron. Linh đao trong tay Ron chợt biến đổi, trở thành một chiếc thuẫn chắn lấy. Đa số đất cát bị linh thuẫn hấp thụ hết, nhưng có một chút đất đá mang theo phật quang, không bị linh lực của ma đạo hấp thu, cuồn cuộn từ trong thuẫn bắn ra về bốn phương tám hướng.

Bosco thấy có đất đá bay tới, hoảng loạn tìm cách chống đỡ. Y vốn là quỷ, linh lực vào ban đêm không thể tự do phát huy. Vòng bảo vệ còn chưa hình thành xong thì đất đá đã cuồn cuộn bay đến. Y không còn cách nào khách, vội ôm lấy A Phong vào lòng, xoay người lại, dùng thân mình cản trở.

Ron trong nháy mắt đã lao đến bên người Bosco nhưng không kịp tạo kết giới. Hắn dùng thân mình trực tiếp đỡ lấy một hòn đá mang phật quang, tránh không để cho A Phong bị thương tổn.

"A!"

Ron kêu lên một tiếng đau đớn. Mảnh đá đập vào thân thể, phật quang trên đó lập tức xâm nhập vào thân thể hắn, khuếch tán ra khắp toàn thân khiến hắn lạnh buốt không sao chịu được.

Ron ở nhân gian cần có ánh mặt trời để tạo thành nhiệt năng rồi chuyển hoá thành năng lượng của đất. Hôm nay đúng lúc đang tu luyện thì bị A Phong tỉnh dậy phá đứt, vốn là thể năng bất túc, không thể đánh nhau. Bây giờ lại gặp tên Từ Tử Lăng này. Kẻ này tu luyện phật hiệu pháp thuật, nếu là ngày thường không phải đối thủ của hắn. Tuy nhiên lúc nãy hắn quá hoảng sợ viên đá sẽ làm cho A Phong bị thương nên trực tiếp chống đỡ, tự dưng không khỏi bị thất thế.

A Phong nghe Ron kêu lên đau đớn, hai mắt mở to. Nó ngẩng dậy, nhìn tròng mắt màu lục của Ron từ từ thâm lại, con ngươi bỗng biến thành một màu u tối.

"Ron...!" - A Phong lo lắng kêu to một tiếng, giãy ra khỏi vòng tay ôm ấp của Bosco, ôm lấy cánh tay của Ron - "Ngươi bị thương rồi sao?"

Ron hướng về phía A Phong miễn cưỡng cười cười: "Ta không sao...". Lời còn chưa dứt thì ngực gã đã thấy hơi lạnh xâm nhập. Hắn vội hít sâu một hơi, mắt nhắm nghiền, lồng ngực đau nhói. Một luồng khí xộc thẳng từ ngực lên. Gã nhịn không được, há mồm nôn ra một búng máu hồng.

A Phong không dám tin vào mắt mình. Búng máu rơi trên cánh tay nó, một giọt chảy xuống chậm rãi rơi vào lòng bàn tay, tự như một đoá hoa hé nở. Nó buông tay Ron ra, đứng lên. Ron cả kinh, muốn ôm lấy nó ngăn lại nhưng A Phong đã bước nhanh về phía trước, vòng tay ra sau tạo thành một vòng sáng màu vàng bao lấy Ron và Bosco ở bên trong.

***

"Á á á... A Phong, ngươi đừng quá xúc động!"

Bosco kêu to, mặt mày nhăn nhó. Cho dù có vòng bảo hộ của A Phong thì hắn vẫn thấy chịu không nổi sức mạnh cuồng nộ của nó. Hắn nắm lấy tay Ron loạng choạng nói:

"Ngươi mau nghĩ ra biện pháp gì đi, mau lên!"

Ron lau dòng máu dính bên môi, hung hăng lùi lại một bước, trong tay xuất hiện một thanh thổ đao, hướng về phía kết giới của A Phong chém một cái.

"Oành" một tiếng, kết giới không hề có chút sứt mẻ.

Mặt trời sắp xuống núi, năng lượng mặt trời Ron tích trữ trong người cũng không còn nhiều.

Ron nhíu mày, niệm khẩu quyết. Lần thứ hai tròng mắt y đổi sang màu xanh.

Bên này Ron còn đang nghĩ cách đối phó với kết giới bảo vệ của A Phong, bên kia A Phong đã tiến đến trước mặt Từ Tử Lăng. Đôi mắt đen nhánh của nó cao thâm mạt trắc như một dòng suối, lẳng lặng toé ra hào quang.

Từ Tử Lăng có chút kinh ngạc. Người này và Trọng thiếu, khí chất hoàn toàn khác biệt.

A Phong chậm rãi đưa tay phải lên, ngón trỏ hướng lên trời, toàn thân khẽ động đậy.

"Muốn bắt ta trở lại thì cứ ra tay là được, cớ sao phải đả thương Ron!"

A Phong nói, trong mắt lộ ra vẻ phẫn nộ.

Từ ngón tay của nó ngưng tụ lại một vệt lốm đốm, tựa như một giọt nước bé bỏng, theo đầu ngón tay nó bay lên.

"Cho dù có thế nào, ta cũng nhất định không trở lại Côn Lôn đâu!"

Tự nó biết từ ngày đầu tiên yêu, nó sẽ vĩnh viễn cùng Ron ở bên nhau.

Người kia bị nói là Ma tôn, mà Ma và Thần thì không đội trời chung.

Là Thần thì làm sao? Là Ma thì làm sao?

Không có Ron tồn tại trên thế giới này, nó là thần bất lão bất tử, rốt cuộc để làm gì?

Điểm sáng trên đầu ngón tay của A Phong chậm rãi mở rộng, sôi trào lên, cuồn cuộn biến đổi. Một tia lửa hình thành, hoả diễm sáng chói trên đầu ngón tay, tạo thành một lớp sương trắng trong không trung. Hoả diễm bắt đầu lớn dần, sóng nhiệt tựa như từ sâu trong lòng biển phun ra, không ngừng lớn mạnh tạo thành hình, phá nát ánh sáng vàng do Từ Tử Lăng tạo ra.

Sức mạnh của lửa cuồn cuộn liếm lấy mọi thứ chung quanh, phảng phất như muốn bay thẳng lên trời, sức nóng hầm hập. Ron còn đang trầm ngâm ngưng thần giữ lấy sức lực thì Bosco đã bị lửa đốt đến tận chân, nhảy nhót không ngừng. Hắn hận không biết độn thổ, nếu không phải nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi cái chỗ đang bị thần thú nổi giận thiêu đốt này. Dĩ nhiên là phải càng xa càng tốt rồi.

Từ Tử Lăng nhìn hoả diễm trên người A Phong, ánh sáng đó chắc chắn không thuộc về thế gian này. Đó dường như là ánh sáng hình thành lúc thiên địa sơ khai, băng tan tuyết chảy. Đoá hoa lửa trong tay A Phong đẹp vô cùng, khiến y cảm giác toàn thân nhẹ nhõm, dẫu biết hoả diễm có thể nung chảy bản thân vẫn không thể kìm lòng muốn lao lại gần, thêm một chút, thêm một chút nữa.

Đúng lúc đó.

A Phong ngẩng đầu lên, hít một hơi dài. Một đôi cánh vàng xoè ra từ lưng hắn, lấp lánh trong đêm tối. Sức mạnh từ đôi cánh ấy toát ra dữ dội.

Từ Tử Lăng nhìn A Phong hoàn toàn xa lạ kia, trong đầu chỉ nghĩ đến một việc.

Người này không phải là nhân loại, tuyệt đối không phải Trọng thiếu của ta.

Nhận ra điều này, lòng y đau đớn đến mức không sao chịu nổi.

Đôi cánh của A Phong cũng phát lửa, bay lên hoà với ánh hoả diễm do nó tạo ra. Ánh lửa vàng chiếu trên khuôn mặt tôn quý trắng như tuyết, đẹp hơn mọi thứ trên thế gian này. Gương mặt tôn quý ấy cao ngạo nhìn Từ Tử Lăng, đoá hoả diễm màu vàng trên tay từ từ hướng về phía y, tựa như sắp thiêu đốt y ra tro.

Ron thét lên một tiếng lớn, linh đao ngưng tụ lại trong lòng bàn tay. Con ngươi màu xanh của y nhìn thẳng về phía A Phong đã thú hoa. Trên tay gã xuất hiện một chiếc thuẫn. Gã sải bước tiến về phía A Phong.

Hoả diễm không hề lưu tình, lập tức đốt cháy rụi chiếc thuẫn của gã. Dù sao linh lực yếu ớt của Ma so với sự tức giận của Thần thú vừa ăn no, tuyệt đối không thể sánh bằng. Ron cắn răng nhịn đau, bước vào biển lửa, tiến gần về phía A Phong. Vẫn cọn chịu được hoả diễm mạnh nhất ngũ linh lục giới, gã không khỏi có chút đắt ý mỉm cười. Như vậy so với cái tên kia, kể như gã đã hoà.

Ron mạo hiểm tiến lại gần A Phong. Ánh sáng vàng rực rỡ phát ra từ thân thể A Phong khiến gã hoàn toàn nhìn không rõ hình dạng của nó. Không ngần ngại, gã ôn nhu mỉm cười, xoè hai tay ra.

"A Phong, đến đây nào."

A Phong không chút sứt mẻ, hai cánh màu vàng khẽ chớp một chút. Nó lao vào lòng Ron, hai cánh tạo thành luồng khí lưu mạnh mẽ như bão táp. Ron giữ ổn định thân hình, ôm thật chặt thân thể nóng hổi trong lòng mình.

"Không sao đâu... A Phong... Không có việc gì đâu..."

Ron cố chịu lửa thiêu đốt, mỉm cười nhẹ nhàng nói. Con ngươi màu vàng của A Phong hơi chớp chớp, nhìn thẳng về phía người đang mỉm cười trước mặt. Bàn tay Ron vuốt ve nhè nhẹ mái tóc mềm mại của A Phong, âu yếm vỗ về. Dần dần đôi cánh của A Phong cụp xuống rồi biến mất trong không khí.

"Ron..." - Con ngươi của A Phong đã trở lại sắc đen trong veo. Nước mắt ngập bờ mi, tựa như sắp rơi xuống. Hai tay hắn ôm thật chặt cổ Ron, vùi đầu vào vai gã khóc oà lên: "Không phải ta cố ý đâu..."

"Ta biết, ta biết" - Ron thở dài, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn.

A Phong một khi thú hoá sẽ không thể tự khống chế năng lượng của bản thân. Nếu không phải Ron vào đúng lúc giúp nó nguôi lửa giận, chỉ e chỗ này đã hoá thành bình địa, toàn bộ người ở đây đã bị thiêu chết rồi.

Từ Tử Lăng bi thương nhìn Ron ôm ấp A Phong, cảm giác như bản thân mới từ nơi khủng khiếp nhất trở về.

Bosco thở hắt ra, thấy Từ Tử Lăng kinh ngạc đứng im nhìn liền không khỏi tức giận, lao về phía y toan đẩy một cái. Có điều hắn lại đi xuyên qua thân thể y, khiến bản thân suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất.

"Ngươi rốt cuộc là cái chết tiệt gì vậy? Ngươi có biết suýt nữa chúng ta đã chết cả rồi không? Đó là lửa của Phượng hoàng đấy!"

Phượng hoàng là thần thú tối cao của thần giới, sống tại đỉnh Côn Lôn, đậu trên cây ngô đồng. Nhân gian truyền lại nếu Phượng hoàng chỉ xuất hiện ở những quốc gia có vua anh minh, nhìn rõ bốn bể, mưa thuận gió hoà, dân cư sung túc, kiến tạo thái bình cho thiên hạ.

Lửa của Phượng hoàng là thứ hoả diễm mạnh nhất trong ngũ linh lục giới, có khả năng tiêu diệt thần ma, làm tan chảy được cả quỷ tiên. Bất cứ sinh linh nào bị lửa của phượng hoàng thiêu đốt linh hồn lập tức biến thành hư ảo, không thể nhập luân hồi.

Đó là lí do Ron và Bosco chưa bao giờ để cho A Phong phải động thủ.

Phượng hoàng không già không chết, mấy vạn năm nằm trong trứng, ở trên núi Côn Lôn hấp thụ thần khí mà lớn dần lên và nở ra Phượng hoàng con. Trải qua thêm ba nghìn năm, Phượng hoàng sẽ từ trong lửa tự thiêu mà tái sinh, lúc đó mới thành niên.

Chú Phượng hoàng này -- Bosco không nói gì, chỉ nhìn A Phong nằm yên trong lòng Ron -- Chỉ mới có một ngàn năm tuổi, giờ chỉ là một phượng hoàng bảo bảo (bảo bảo = baby) mà thôi.

Phượng hoàng bảo bảo của thần giới, lại được Ma tôn mỗi ngày ôm ấp, yêu thương.

Như thế mà không nuôi thành một chú chim non vừa ngây thơ vừa thích ăn thịt như A Phong thì mới là kỳ quái.

"Không phải... Y không phải Trọng thiếu của ta..."

Từ Tử Lăng hạ tay xuống, chậm rãi lẩm bẩm.

"Cái gì mà Trọng thiếu thế? Tên khốn nhà ngươi thật kỳ quái. Rốt cuộc ngươi là cái gì vậy?" - Bosco không khách khí lấy ngón tay dí vào người y, nhưng ngón tay lại đi xuyên qua. - "Ngươi vô hình vô thể, lại có thể triệu tập được phật quang. Ngươi thực sự không giống người của Côn Lôn hay Ma giới à."

Thổ hệ Ma tôn đem theo Phượng hoàng đến thế gian tiêu dao, điều này khiến cho cả Thần Ma hai giới vô cùng tức giận. Một bên muốn tìm Thần thú "bị trộm đi" quay về, một bên muốn triệu hồi Ma tướng "lạc đường" trở lại. Nghìn năm qua, hai bên đã phái không ít truy binh đi tìm. Cũng may thay bản lĩnh của Ron không kém, lửa phượng hoàng của A Phong cũng khiến sinh linh e ngại nên Thần Ma hai giới nhất thời cũng không làm gì được hai người bọn họ.

"Cái gì mà núi Côn Lôn?" - Từ Tử Lăng như rơi vào mê trận, nhìn Bosco hỏi - "Trọng thiếu ở nơi đó sao?"

Bosco trợn mắt nhìn y, rồi bỗng cánh tay rung động, một tia sáng vây quanh vai Từ Tử Lăng. Hắn cười gian xảo nói:

"Thì ngươi trực tiếp nhìn là được rồi."

Hắn vốn là sơn yêu, đoạt hồn thu niệm chính là sở trường. Vừa rồi A Phong tuy không đến mức phun ra hoả diễm nhưng biến thânh thành phượng diễm cũng đủ khiến Từ Tử Lăng bị cháy rồi. Lúc này y lại hoàn toàn không có chút phòng bị, kết quả bị niệm lực của Bosco xuyên qua vai dũng mãnh đi vào, tiến thẳng đến nội tâm sâu kín nhất của y.

Ron kéo tay dán sát vào đầu Bosco, nhắm mắt lại. Tay kia gã đặt trên trán A Phong, cùng Bosco xem lại chuyện cũ ngàn năm của aTừ Tử Lăng.

Sau một lát, Bosco và Ron chầm chậm buông tay ra. Từ Tử Lăng cười khổ, những kí ức nơi đáy lòng bị người ta xem qua rồi, y cũng muốn kể lại rất nhiều chuyện cũ. Lúc mới gặp A Phong y đã sung sướng khôn nguôi nhưng càng tìm lại trong kí ức, y càng nhận ra người này chắc chắn không phải Trọng thiếu của y.

A Phong hiếu ý há mồm ra, trừng mắt nhìn Từ Tử Lăng:

"Hoá ra là ngươi không phải là thần tướng hay ma tướng đến bắt bọn ta à?"

Ron cười cười, hôn lên đôi môi kiêu kì của A Phong, giải thích:

"Hắn chỉ là một ý niệm mà thôi."

"Niệm", có lẽ phải gọi là "chấp niệm", không phải người chẳng phải quỷ, không sinh không chết. Chỉ là một oán linh, thực ra cũng từng là con người. Người này có lẽ đã luyện được một môn võ công kì quái nào đó khiến nguyên thần hắn không tiêu tán, tồn tại trên thế gian đơn giản chỉ để tìm kiếm thứ gì đó khắp nơi. Tinh thần lực của người đó, cũng vì vậy mà mạnh mẽ không gì sánh được. Đó cũng là nguyên nhân thuật thổ linh của Ron lẫn tinh thần lực của Bosco không thể tổn thương hắn được.

Loài người, tuy yếu đuối nhất, nhưng nếu quyết tâm, cố gắng vì nguyện vọng duy nhất của mình, lúc nào đó sẽ trở nên mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng được. Sống giữa con người cả ngàn năm, rốt cuộc Ron cũng hiểu ra điều đó. Yếu đuối nhưng mạnh mẽ, nhân loại là vậy.

Từ Tử Lăng này cũng vậy. Y nhìn về phía A Phong, tướng mạo thực quá giống Khấu Trọng. Trong mắt y hiện ra nỗi bi thương đến mức A Phong cảm giác bất nhẫn, không đành lòng giật giật ống tay áo Ron nói:

"A Ron à, chúng ta giúp hắn đi nha."

Tìm người yêu suốt cả ngàn năm, đây là dạng người chấp nhất nhất thế gian.

Thân thể tan nát, nguyên thần lang thang giữa không gian, chỉ là chấp niệm ngàn năm phiêu vu trong vũ trụ.

Không chỉ A Phong, Ron và Bosco cũng cảm nhận được nỗi bi thương sâu sắc của y, không khỏi có chút đồng tình với "niệm" vừa suýt bị phượng hoàng chi hoả thiêu đốt kia.

"Ngươi sớm nói ra ngươi tìm người chứ không phải đến bắt người thì có phải tốt không" - Bosco thở dài nói.

"Ngươi chỉ ở thế gian tìm kiếm, người ngươi yêu sau khi đến quỷ giới, ai biết được đã luân hồi thành bộ dạng gì rồi," - Ron lạnh lùng chắp hai tay ra sau lưng.

"Ngươi đã tìm cả nghìn năm rồi, có đói bụng không?" - A Phong nháy nháy đôi lông mi dài, vui vẻ bắt chuyện - "Mời ta ăn cái gì đi, rồi bọn ta sẽ giúp ngươi tìm người."

Ron cười khúc khích, hai tay đan chặt, ôm lấy A Phong tặng lên môi nó một cái hôn thật sâu:

"Nhóc con, không phải ngươi vừa ăn no rồi sao?"

A Phong tủm tỉm cười, lắc lắc đầu:

"Ta ngủ hơn hai mươi ngày mà mới ăn bù lại được có mười ngày thôi à!"

Phượng hoàng rời núi Côn Lôn, thân thể thần thú sẽ bị trọc khí trên thế gian ảnh hưởng. Mỗi khi trọc khí tụ hợp trong cơ thể đạt đến một mức nào đó, A Phong sẽ phải ngủ sâu một giấc, chậm rãi nương theo linh khí trời đất mà chuyển hoá trọc khí. Nơi nào càng nhiều trọc khí, nó càng phải ngủ lâu. Đến lúc nào linh lực hấp thụ đủ, lúc đó bao tử nó cũng tự động đói meo.

"Ngươi tuỳ tiện kiếm người ăn quá" - Bosco lắc đầu nói - "Một ngày nào đó ta sẽ bị ngươi ăn hết sạch đồ, rồi ăn ta luôn cho coi".

"Có quan hệ gì, lúc đó ngươi quay lại làm quỷ thôi mà." - A Phong phản bác.

Bosco cười hề hề. Hắn thực ra vốn là nhân quỷ, trong quỷ giới là sơn yêu mạnh nhất. Hắn vốn ở thế gian không có việc gì làm nên mới nuôi lợn, ăn các loại hoa cỏ, thỉnh thoảng rảnh quá thì đi đùa giỡn với người phàm. Nhưng một ngàn năm trước, phượng hoàng bảo bảo đói bụng đã mò đến nhà hắn, ăn sạch thịt lợn hắn để dành, sau đó lên giường đánh một giấc thật dài. Sau đó hắn liền không trở về quỷ giới, lưu luyến ở lại thế gian.

"Muốn tìm người mà không tìm sơn yêu giúp đỡ thì còn tìm ai nữa?" - Bosco cười, kết ấn, dùng niệm lực từ từ rút khỏi vai Từ Tử Lăng, nói - "Ngươi mau nỗ lực nghĩ đến Trọng thiếu, ta giúp ngươi tìm hắn."

Từ Tử Lăng lập tức dồn toàn bộ đầu óc của mình nghĩ về Trọng thiếu, về những lúc ngày xưa. Bosco hít một hơi dài, toàn thân được một tầng ý niệm màu trắng bạc bao bọc. Ron ở bên cạnh bỗng đưa tay lên, sóng ý niệm mạnh mẽ dần, như những đợt sóng biển nhàn nhạt bao lấy thân thể Bosco.

"Ta cũng làm, ta cũng làm" - A Phong hưng phấn duỗi thẳng ngón trỏ tay phải, nhưng Ron đã nắm lấy bàn tay hắn, khẽ liếm lên đầu ngón tay một chút, cười nói - "A Phong ngoan nào, sức mạnh của ngươi quá mạnh mẽ, Bosco sẽ bị ngươi thiêu đốt đấy."

Đang nói chuyện thì luồng khí bạc quanh người Bosco bỗng biến đổi, bay lên lởn vởn, hiện thành đủ các loại hình người.

Hoặc là một thiếu niên tàn phế mặc đồ trắng vô cùng lãnh ngạo, cầm đoá hoa mỉm cười.

Hoặc vương tử Mông Cổ bôn ba trên lưng ngựa.

Hoặc thanh niên tóc bạc tuấn tú khéo tay rút ra một loạt ngân châm.

Hoặc nam tử thời dân quốc mang mắt kính, nghiêng tai lắng nghe tiếng đàn.

Từ Tử Lăng nhìn bạch quang biến thành những nhân hình đó, trong mắt ánh lên những nỗi vui mừng, lệ quang như sương đọng nơi mí mắt.

Cuối cùng, Bosco khoanh tay lại, sương trắng hội thành hình, chậm rãi hiện ra hình người. Một nam tử hiện đại xuất hiện trong làn khói mỏng, mơ hồ mà rõ ràng.

"Oa! Giống ta quá!" - A Phong hào hứng nói.

"Đâu phải ngươi đâu" - Ron lạnh lùng nói.

"XX luật sư, Trình Lượng." - Bosco đắc ý thu hồi pháp thuật.

Từ Tử Lăng nghe cái tên xa lạ ấy, nhìn bóng người tan dần trong làn khói bạc, tim đập thình thịch vì sung sướng.

"Đi tìm hắn thôi! Ron, chúng ta và Từ Tử Lăng đi tìm hắn thôi!" - A Phong náo nhiệt đứng lên, hào hứng vỗ tay Ron yêu cầu.

Ron lắc đầu: "Không được, hắn giờ đang ở hình dạng này, so với quỷ không mấy khác biệt, người sống không nhìn thấy hắn đâu."

Chấp niệm nghìn năm không tan biến, thực chất thân thể đã rã từ lâu. Y không thuộc về ngũ linh lục giới, không phải là loại gì, nhưng so với yêu cũng có nhiều điểm giống. A Phong nghe Ron nói, "A" lên một tiếng, đồng tình nhìn về phía Từ Tử Lăng. Y gục đầu xuống, cười khổ.

Tìm được rồi thì sao chứ? Trong nghìn năm qua y chưa phải chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Chỉ đơn giản là y muốn nhìn thấy người ấy một lần nữa, được Trọng thiếu liếc nhìn y một lần nữa, rồi muốn hỏi hắn một câu...

"Ngươi vì sao mà đối với ta tốt đến vậy."

A Phong mở to mắt, nhãn châu long lanh nhìn chằm chằm vào Ron, môi hơi cong lên, dáng vẻ tràn đầy năn nỉ.

Ron nhếch môi lên, lắc đầu: "Không được. Hôm nay ta đang tu luyện phân nửa thì bị ngươi cắt đứt, giờ đang thiếu quang năng."

A Phong nhướn mày, chủ động tiến lại gần, ôm lấy Ron.

Dâng món ngon lên tận miệng.

Ron khéo léo đỡ lấy gáy nó, ôm vào thắt lưng nó, đoạt lại quyền chủ động, không ngừng hôn môi thật sâu.

"Oanh" một tiếng, đôi cánh A Phong lần thứ hai hiện ra nhưng không phải là thứ màu vàng sáng đến loé mắt mà chỉ là một màu vàng nhàn nhạt, tựa như mặt trời ấm áp. Đôi cánh đó từ từ ôm lấy quanh thân Ron, vây lấy nó và Ron vào chính giữa.

Bosco ho nhẹ một tiếng, không biết sao lại nhìn Từ Tử Lăng giải thích: "Nạp điện."

Cái từ ngữ hiện đại này làm sao Từ Tử Lăng hiểu được, y mở to mắt nghi nghi hoặc hoặc.

Bosco cười ra tiếng, không thèm nhắc lại nữa. Một lát sau, cánh của A Phong từ từ mở ra, gương mặt trắng mịn ửng hồng, nằm yên trong lòng Ron miễn cưỡng hơi cựa cựa chút.

Ron cười sảng khoái, tay hoa lên, kéo tay Từ Tử Lăng rồi dùng thuật độn thổ, trong nháy mắt đã biến mất.

Trong nhà kho trống rỗng, chỉ còn lại một mình Bosco. Hắn si ngốc sửng sốt mất ba giây đồng hồ, sau đó nhìn mặt đất bừa bãi, tức đến sùi bọt mép.

"Tên ma đầu chết bằm nhà ngươi!!! Cố y bỏ ta lại! Đồ qua cầu rút ván! Ta nguyền rủa ngươi một ngày nào đó sẽ bị A Phong ăn tươi nuốt sống luôn!"

***

"Đây là đâu?" - Từ Tử Lăng kinh ngạc nhìn ra bốn phía. Hình như y đang đứng trong một nghĩa địa.

"Ngươi cần có một thực thể." - Ron nói, buông tay A Phong ra, đến gần một ngôi mộ, sau đó lẩm bẩm gì đó. Đất cuồn cuộn nổi lên, mở ra một chiếc quan tài.

"Nếu A Phong đã nói phải giúp ngươi, ta nhất định tận lực giúp ngươi." - Ron cười đáp.

Từ Tử Lăng chân thành nói một tiếng cám ơn. Tuy trong đầu y chưa nghĩ ra làm cách nào đối mặt được với Trọng thiếu, nhưng dù sao với dáng vẻ một người thực vẫn hơn là ý niệm.

"Khỏi cám ơn ta. Có thực thể, ngươi vẫn vậy thôi." - Ron nhìn Từ Tử Lăng - "Hắn đã sáu lần nhập luân hồi, kiếp này của hắn có nhớ được ngươi không ngươi tự biết rồi đó. Với hắn, ngươi cũng là người lạ mà thôi."

"Đừng lo..." - Từ Tử Lăng rưng rưng mà cười - "Hắn đối với ta quá tốt. Ta yêu hắn mà không dám thổ lộ với hắn, nên giờ hắn quên ta cũng là chuyện bình thường thôi."

Chỉ cần để ta đối xử thật tốt với ngươi là được...

Ron gật đầu, tay kết ấn tạo thành linh trận, kêu một tiếng "Từ Từ Lăng" rồi đẩy chấp niệm kia vào quan tài, đóng lại.

A Phong đứng bên cạnh, nhãn châu bỗng xoay động, len lén đem vào trong mộ với Từ Tử Lăng một giọt nước màu vàng.

Ron không kịp ngăn trở, tức giận trừng mắt nhìn A Phong. A Phong cười hi hi đáp: "Hắn phải có tài bảo hộ Trọng thiếu của hắn chứ. Ban nãy đánh nhau với Ron, tinh thần lực của hắn đều mất cả rồi, ta chỉ tặng cho hắn chút Phượng chi mang cấp (nước mắt phượng hoàng) mà thôi."

Cái này đâu phải một chút chứ. Người phàm có được Phượng chi mang cấp, có thể đem tu luyện thành tiên cơ mà. Mặc dù nghĩ vậy, Ron cũng không đành lòng trách cứ A Phong. Gã kéo A Phong vào lòng, yêu thương hôn lên thái dương của nó, "A Phong à, nếu ngươi trở về Côn Lôn, ta cũng sẽ lên trộm ngươi xuống."

A Phong mặt mày rạng rỡ nói: "Nếu bọn họ túm ngươi xuống Ma giới, ta cũng sẽ đi tìm ngươi."

Ron "Ừ" một tiếng, cùng A Phong mỉm cười.

Đã yêu suốt một nghìn năm, nhưng cũng chỉ như mới ngày hôm qua. Mỗi phút mỗi giây trôi qua đều quý giá, mỗi lần nhìn nhau đều ngọt ngào. Có một tình yêu, đã định từ đầu là không thể cưỡng nổi, là thần là ma, cũng đâu khác biệt. Một năm cũng vậy, nghìn năm vẫn thế.

"Cách" một tiếng, chiếc quan tài chậm rãi mở ra. Tá thi mượn hồn Từ Tử Lăng từ trong quan tài ngồi dậy.

"Đồng Nhật Tiến" - A Phong đọc tên trên mộ - "Đây là tên của ngươi." - Đôi mắt trong suốt của nó nhìn thẳng vào Từ Tử Lăng - "Ta tặng ngươi một giọt Phượng chi mang cấp, ngươi thử xem có dùng được không?"

Từ Từ Lăng, từ bây giờ phải gọi là Đồng Nhật Tiến, cảm giác trong kinh mạch có một luồng nhiệt khí cử động. Y nhẹ nhàng đưa tay chỉ về phía mảnh ván quan tài, tập trung tinh thần. Nghe "bùng" một tiếng, mảnh ván đã hoá thành tro.

"Cảm tạ ngươi" - Đồng Nhật Tiến nhìn người giống Trọng thiếu mỉm cười - "Các ngươi rốt cuộc là ai?"

Y nhớ đến đôi cánh màu vàng kia, rồi lại nhớ đến tròng mắt màu xanh lục của Ron.

A Phong xoắn xoắn tóc trong ngón tay, cười cười: "Chúng ta hay thần ma...?

Nó còn muốn giải thích thì Ron đã tạo ra linh trận: "Chúng ta là cái gì không quan trọng, ta đưa ngươi đi tìm Trọng thiếu của ngươi."

Gã vừa nói xong, mặt đất đã cuồn cuộn cuốn Đồng Nhật Tiến nuốt vào bên trong.

"Ron à, cái này bây giờ làm sao?"

A Phong chỉ vào ý niệm đang bay trong không gian. Ban nãy khi Ron đưa Từ Tử Lăng đẩy vào cơ thể Đồng Nhật Tiến đã nhân cơ hội giữ lại ý niệm ngàn năm cực mạnh của y. Ron cười đắc ý nói:

"Hôm nay ngươi thú hoá phát sinh năng lượng quá mạnh mẽ, thần ma giới sẽ truy đến chúng ta rất nhanh. Lợi dụng niệm lực này cản trở họ, còn chúng ta thì dọn nhà."

Không chỉ có thể khiến truy binh lạc lối mà còn có thể đuổi được gã sơn yêu nuôi lợn kia.

"Hay á!" - A Phong cười híp cả mắt, nhào vào lòng Ron - "Tìm nhà mới nào có nhiều đồ ăn ngon nha."

Ron nhịn không được dáng vẻ tươi cười yêu kiều đó, hôn lên má nó một cái rồi độn thổ đi.

Tinh thần lực của Từ Tử Lăng bị Ron dùng linh trận xách động, tản ra khắp nơi, tạo thành nghi trận. Chẳng ai biết phương hướng nào mới là chỗ Ron thực sự cùng A Phong rời đi.

Có lẽ bên nào cũng không phải.

***

Trình Lượng hôm nay đúng là có một ngày xui xẻo.

Sáng sớm đứng lên thì sách rơi vào chân. Vừa mở cửa ra lấy báo thì đã thấy một đống hoá đơn phạt vượt đèn đỏ. Mở máy tính ra muốn trả tiền qua thẻ tín dụng thì thấy số thẻ đã đến kì, quên không nạp tiền vào.

Chẳng nhẽ phải đến cúi chào Huỳnh Đại Tiên à? Anh ta nghĩ vậy, đúng lúc cốc cà phê trên tay đổ vào tay nóng bỏng dẫy. Vừa bị cảm lạnh vừa bị cà phê đổ vào người, đúng lúc tiếng chuông cửa reo.

Trình đại trạng sư đã bực tức lắm rồi. Không lẽ còn gì đến nữa.

Anh ta bước ra mở cửa. Ở ngoài cửa là một người trông vừa xa lạ vừa quen thuộc, khiến anh có cảm giác an tâm đến kì lạ.

Thanh niên mang kính mắt nhìn anh ta cười ôn nhu: "Xin chào, tôi là hàng xóm mới đến." - Y xoay người lại chỉ về phía căn hộ đối diện - "Tôi là Đồng Nhật Tiến, là bác sĩ thú y."

Y đưa cho anh một danh thiếp. Trình Lượng vô thức tiếp nhận, đầu ngón tay chợt chạm vào nhau. Một luồng điện như xẹt qua trong lòng. Trình Lược có chút hoảng hốt, nhìn Đồng Nhật Tiến e dè.

"Chúng ta có quen nhau sao?"

Đồng Nhật Tiến vẫn cười đến ôn nhu: "Có thể lắm chứ."

Có thể lắm chứ.


(Hết chương 1)

============

Chú thích:
Thao thiết: Tên một loài thần thú cổ đại, là một trong 9 con của rồng, cực kì tham ăn.

1 nhận xét: