Tìm kiếm Blog này

4 thg 6, 2010

Phù sinh mộng - Hồng Trần (chương 1 - 1)

Phù sinh mộng

- Hồng Trần -



1. Chương 1 (1)

Trời, trắng bệch như tuyết, chiếu vào trong mắt Lạc Diễm công chúa bỗng hoá thành một mảng huyết hồng. Bên tai tựa như nghe được tiếng gió phảng phất thổ qua, lại mơ hồ nghe được tiếng chém giết bên ngoài tường cung cấm rền rĩ long trời. Là quân làm phản của Long thị đang tốc lực tiến vào hoàng thành. Trăm năm cơ nghiệp của Hạ Lan rồi sẽ bị huỷ hoại trong chốc lát.

Gương mặt tuyệt đẹp hiện lên một nét cười bi thương yếu ớt, tựa như hoa rơi tĩnh lặng khiến phong tư thêm phần yểu điệu, đẹp đến mức kẻ nhìn cũng phải nín thở. Đám cung nữ, thái giám theo hầu cũng kìm lòng không được mà ngưng trọng hô hấp.

Thực sự là quá đẹp! Công chúa không hổ danh là Đệ nhất mỹ nhân của Hoàng triều Hạ Lan. Dung mạo vô song, tài hoa vô song. Chẳng trách được thiên hạ gọi nàng bằng Vô Song công chúa. Thực chất có rất ít người biết được tên thật của công chúa. Chỉ tiếc là vị phò mã do hoàng thượng khâm điểm tự nhiên lại bị quỷ ám tâm hồn, trong đêm động phòng hoa chúc dám ra tay ám sát công chúa. Sự tình bại lộ, hắn vội vã trốn ra ngoài biên ải. Chẳng biết hắn dùng cách nào có thể kích động Long Kỵ tướng quân ở biên ải dấy quân làm phản, thẳng một đường thế như chẻ tre tiến đến kinh sư. Nghe tiếng bên ngoài tường, tiếng phản quân la hét mỗi lúc một gần, xem chừng hoàng thượng đích thân ngự giá thân chinh cũng không có chút hiệu quả nào.

Một màn máu ướt đẫm, trong bóng sương mù bỗng xuất hiện một người. Một chiếc đầu người bay lên giữa trời vào trong tường, máu bắn thành một đường, rơi xuống chân công chúa rồi lăn lông lốc. Đôi lông mày rậm, hàng râu quai nón, hai mắt nổi giận, vẻ mặt căm hận đến chết cũng không cam lòng.

- Là hoàng thượng!

Đám cung nhân hồn phi phách tán, tiếng thét chói lọi bốn phía. Lạc Diễm hoa dung có chút thất sắc, thân thể lay động úp sấp xuống đất:
- Phụ hoàng... - Nàng cắn môi dưới, nâng chiếc đầu lên, không ngại máu tanh làm bẩn thân mình mà ôm vào lòng, gục đầu xuống: - Đều là lỗi của nữ nhi đã khiến phụ hoàng lao khổ...

- Công chúa, phản quân đến nhanh lắm, mau chạy đi!
Đám cung nhân thấy hoàng đế thân một nơi đầu một nẻo đã nhanh chóng chạy trối chết đi trốn khắp nơi. Một cung nữ già thấy Lạc Diễm dường như quá choáng váng, nhịn không được kéo ống tay áo nàng nói:
- Nếu không đi mau sẽ không kịp đâu công chúa.

- Có thể đi đâu?
Lạc Diễm hoàn toàn không nhúc nhích, đau đớn nói. Cung nữ già thấy nàng bất động, lắc đầu rồi cũng bỏ đi. Đi được một hai bước, trong tẩm cung của hoàng hậu bỗng truyền ra tiếng trẻ con khóc nỉ non. Bà sửng sốt, lẽ nào hoàng hậu đã lâm bồn?

Tiếng khóc ấy lọt vào tai khiến Lạc Diễm chấn động. Nàng ngẩng đầu rồi hạ cái đầu trong tay xuống, đi vào tẩm cung.

Trong điện đám cung nhân nhốn nháo tan tác. Hoàng hậu nằm ngất trên giường. Chỉ có một mỹ phụ khuôn mặt dịu dàng đang dùng khăn chấm nước nóng nhè nhẹ chà lau những vết máu và dịch trên người đứa trẻ.

- Thẩm di nương, mẫu hậu của ta có khoẻ không?

Lạc Diễm nâng đỡ tấm thân mềm nhũn không còn tri giác của hoàng hậu, trong lòng lo lắng phâp phồng.

- Tỷ tỷ sinh khó, chỉ e lành ít dữ nhiều. Các thái y đều đã bỏ trốn không thấy bóng dáng đâu nữa... - Thẩm phu nhân buông khăn xuống, đưa đứa trẻ đang khóc oa oa cho nàng - Là con trai. Tỷ tỷ từng nói nếu là con trai đặt tên là Thần Hồng. Tên tiểu tử này, khóc thật có khí lực.

Một ngón tay của đứa trẻ có một vết bớt màu đỏ thẫm.
- Xem này, là tay đế vương đây.
Nó híp mắt cười, đúng là đẹp đẽ dị thường.

Lạc Diễm ôm đứa trẻ trong tay, cảm thấy nó mắt to mày rậm, tương tự như phụ hoàng. Trong lòng nàng đau đớn khôn cùng, buồn bã nói:
- Phụ hoàng đã bị phản quân giết chết, sơn hà đã tan nát, còn Thần Hồng thái tử cái gì nữa?

- Lạc Diễm, con nói sao? Hoàng thượng đã băng hà?
Thẩm phu nhân run giọng hỏi, Lạc Diễm cũng không có đáp lời, chỉ ngơ ngẩn nhìn đứa trẻ rồi bỗng chuyển hướng hỏi Thẩm phu nhân:
- Dì, mấy hôm trước con có phó thác dì tìm người mang đến đây đúng không?

- À, đây đây.

Thẩm phu nhân đang hoang mang, nghe được Lạc Diễm hỏi bỗng tỉnh táo lại, tựa như lấy lại tinh thần, luống cuống đi đến thiên điện bưng ra một cái giỏ. Bà lật tấm chăn mỏng phủ trên ra, trong giỏ là một bé trai gầy nhỏ, đang mút chặt ngón tay ngủ say sưa.

- Hai ngày trước ta tìm được một nhà nông nghèo khó, vợ chồng già có một đứa con gái chưa chồng nhưng không biết vì sao có thai. Nó sinh con song thì rong huyết mà chết. Vợ chồng già kia dang lo không biết làm sao nuôi dưỡng đứa bé không rõ nguồn gốc này nên ta liền đưa ngân lượng mua nó về. Đứa bé này rất ngoan, không khóc nhiều. Có điều con bảo ta đi tìm một đứa trẻ sơ sinh mang vào cung làm gì?

Nàng cẩn thận tỉ mỉ dùng gấm vóc bọc lấy thân thể đứa bé, đặt bên thân hoàng hậu vẫn đang hôn mê bất tỉnh, chạm nhẹ vào đứa trẻ đang ngủ say:
- Tên của nó làm gì?

- Mẹ nó họ Quân, không có để tên lại.

- À, không có tên à? - Lạc Diễm cười khác thường, dáng vẻ tuyệt mĩ bỗng lộ ra sát khí khiến người ta phải kinh hồn bạt vía, vuốt nhẹ gương mặt béo mập của đứa trẻ - Dù sao ngươi cũng sẽ chết rất nhanh thôi, không cần có tên đâu.

Thẩm phu nhân rùng mình một cái, nhìn đứa cháu họ ngoại biết từ nhỏ đến lớn, bỗng dưng thấy xa lạ đến đáng sợ:
- Lạc Diễm, con định giết... nó sao?

- Con cũng là bất đắc dĩ thôi!
Lạc Diễm thu tay lại, ẵm tiểu thái tử đang khóc lên rồi bỗng dưng quỳ xuống trước mặt Thẩm phu nhân:
- Dì ơi, con xin dì hãy mang nó chạy thoát đi càng xa càng tốt! Vĩnh viên dì đừng để ai biết nó là ai, cứ để nó lớn lên như một người thường, làm một người bình thường mà sống.

- Mau đứng lên! - Thẩm phu nhân vội vàng nâng nàng dậy, tiếp lấy tiểu thái tử rồi nói: - Con không muốn nó tương lai lớn lên tiêu diệt hết đám loạn thần tặc tử, thay Hạ Lan rửa nhục phục quốc sao?

- Là Lạc Diễm nghĩ sai rồi hỏng hết. Thôi thì cứ để nước mất nhà ta, con chỉ mong nó có thể bình an mà sống, không có sở cầu gì.

Nàng cúi xuống cởi một chuỗi mã não hồng châu đặt lên người tiểu thái tử, buồn bã nói:
- Đây là món quà phụ hoàng ban tặng, chỉ mong có thể phù hộ đệ luôn mạnh khoẻ. Rời khỏi hoàng cung rồi, đệ sẽ không còn là Thần Hồng thái tử gì nữa, sau này... kêu bằng Hồng Trần đi.

- Làm Hồng Trần, một phàm phu tục tử trong thời đại hỗn loạn đen tối, xem ra còn may mắn hơn sinh ra trong gia tộc đế vương.

Nhìn tiểu thái tử lần cuối, nàng cố sức đẩy Thẩm phu nhân:
- Đi mau, dì mau đi, con sẽ giữ chân đám phản quân.

Thấy không thể khuyên Lạc Diễm, Thẩm phu nhân cắn răng:
- Được.

Rồi bà ôm tiểu thái tử vào lòng nhanh chóng bước đi.

Nhìn bà rời khỏi tẩm cung cho đến lúc không còn bóng dáng, Lạc Diễm mới thu ánh nhìn, chậm rãi ngồi xuống bên hoàng hậu, chuyển hướng nhìn một người hôn mê một người say ngủ nằm bên nhau. Rồi có tiếng chân loạn chạy đến, lại nghe được tiếng người ở gian ngoài ồn ào. Phản quân dường như đang dương dương tự đắc mà cười. Đôi môi anh đào khẽ hé, Lạc Diễm cũng bật cười.

Vung tay lên, đẩy ngã ngọn nến đặt đầu giường. Lửa liếm vào rèm, tiếng nổ lép bép.

"Oa" một tiếng, đứa trẻ cuối cùng cũng tỉnh, yếu ớt cất tiếng khóc.

- Có thể được chết thay Thần Hồng thái tử cùng hoàng triều Hạ Lan cùng nhau chết trong biển lửa, cái chết của ngươi cũng không đáng tiếc.

Ôm đứa trẻ trong tay, Lạc Diễm thản nhiên cười, vẻ đẹp sánh ngang với lửa.

Lửa cháy bén đến song trên thì cửa đã bị đá sập, một dám binh sĩ áo giáp lao vào nội điện, giữa đội phát ra một tiếng gầm lớn:
- Mau dập lửa! Mau lên!

Đám binh sĩ ba chân bốn cẳng lôi Lạc Diễm và đồng nam kia khỏi chiếc giường đang bốc cháy, đá tắt ngọn lửa. Có tiếng thét kêu dẹp đường, một người đi đến trước mặt nàng. Là một thanh niên thân như ngọc, diện mạo anh tuấn mang một thứ khí tức hiền lành đến không tả siết.

- Công chúa, chúng ta lại gặp nhau.

Thanh niên có cười rất ôn hoà, dùng tay nằm lấy tóc Lạc Diễm giữ chặt, trong mắt xuất hiện tia máu:
- Tiện nhân, ngươi tưởng có thể tự thiêu sao? Thiên hạ không có chuyện dễ dãi thế. Ha ha ha, ngươi làm người ta yêu nhất bị thương, nay Tán Dịch Sinh ta bắt toàn bộ hoàng triều Hạ Lan ngươi bồi thường, ha ha ha...

Da đầu bị giật đến như bứt từng lớp da, môi đau đến trắng bệch nhưng Lạc Diễm không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Tán Dịch Sinh đang cười điên cuồng. Gã từng là phò mã của nàng.

Bị ánh mắt trong vắt nhưng lạnh lùng hàm chứa sự khinh miệt vô tận đó n hìn, Tán Dịch Sinh dần cười không nổi, sắc mặt thêm âm trầm, bỗng đẩy ngã Lạc Diễm dúi dụi xuống đất. Đứa bé trong lòng nàng khóc ầm ĩ cả điện.

- Nghe nói hoàng hậu sắp sinh, tên tiểu tạp chủng này là đệ đệ của ngươi phải không?

Nghe nói hoàng hậu sắp sinh, tên tiểu tạp chủng này là đệ đệ của ngươi phải không?

Đưa tay đoạt lấy đứa bé, Tán Dịch Sinh đạp Lạc Diễm thêm một cước, cười độc địa:
- Lão tặc họ Hạ Lan đã bị chém đầu, mấy thứ thúc bá cùng dòng họ với ngươi cũng đã bị Long Kị tướng quân chém chết rồi, đám trốn thoát cũng sẽ bị Long Kị tướng quân truy sát hết. Ta giết tên tiểu tạp chủng này xong thì họ Hạ Lan nhà ngươi từ nay sẽ tuyệt tử tuyệt tôn.

Một tiếng cười dài, gã đưa đứa bé lên cao, làm bộ như sắp quật nó xuống đất. Lạc Diễm quay đầu đi, thần sắc hững hờ.

Những tưởng nàng sẽ kinh hoàng thất thố, khóc lóc cầu xin nhưng thấy dáng vẻ như việc không liên quan đến mình, Tán Dịch Sinh tàn bạo nhíu mày:
- Quả nhiên là một con tiện nhân ác độc máu lạnh, đệ đệ ruột chết cũng không để ý sao?

Gã tức giận đùng đùng, toan ném đứa bé vào tươngừ.

- Dừng tay! Tán Dịch Sinh!

Còn tiếp



1 nhận xét: