Tìm kiếm Blog này

7 thg 6, 2010

Phù sinh mộng - Hồng Trần (chương 1 - 2)

Phù sinh mộng

- Hồng Trần -


Chương 1 (2):

Một thanh âm rất thanh thoát, rất dịu dàng, tựa như gió ấm thổi qua mặt nước khiến lòng người cũng như xao động. Tán Dịch Sinh dừng tay, quay đầu lại thấy một nam tử y phục màu xanh nước đang chậm rãi đến gần. Khuôn mặt âm nhu của gã bất chợt trở nên ôn hoà đến kì lạ, giọng nói cũng mang vẻ lấy lòng:
- Liên Sơ, sao ngươi cũng theo đến đây.

- Vì ta lo lắng nên phải đến xem.

Liên Sơ khẽ ngẩng đầu lên, nụ cười nhàn nhạt mà ưu nhã cùng nét mặt lịch sự tao nhã, tựa như một đoá hoa sen thanh mỹ không vương chút bụi trần. Có điều y chỉ còn một con mắt phải, nơi đáng lẽ là mắt trái nay chỉ còn mọt lỗ thủng màu đen sâu hoăm hoẳm, khiến nụ cười của y trở nên yếu ớt mà bién hoá dịch thường. Đám binh sĩ vây quanh không chút sợ hãi, khuôn mặt Lạc Diễm càng lúc càng trắng bệch ra nhưng trong mắt Tán Dịch Sinh, đó là người đẹp nhất thế gian. Gã nhìn mê say, mỉm cười tiến lên phía trước, kéo tay Liên Sơ:
- Ngươi đến rồi cũng tốt, hãy chính mắt nhìn ta giết tỷ đệ hai người này báo mối thù chọc mù một mắt của ngươi đi.

- Tại sao phải tạo sát nghiệp, Tán Dịch Sinh. Ta không muốn hai tay ngươi vì ta mà dính đầy máu tanh.

Liên Sơ cúi thấp xuống, nhẹ nhàng bế đứa trẻ lêm:
- Huồng hồ đứa bé này vô tội, lưu lại mạng cho nó được không?

Tựa như nghe hiểu y nói gì, đứa bé dừng khóc. Liên Sơ thấy vậy vô cùng thích thú, không khỏi mỉm cười, bế nó lên ôm chặt vào lòng.

- Ngươi muốn giữ nó sao?

Tán Dịch Sinh oán hận trừng mắt nhìn đứa trẻ nằm trong lòng Liên Sơ, tuy không cam lòng nhưng nhìn vẻ mặt yêu thương của Liên Sơ, gã biết y không đời nào để cho gã hại đứa trẻ sơ sinh này. Gã quay người, kéo lấy Lạc Diệm, đưa hai ngón tay thẳng lên đâm vào mắt nàng.

- Tán Dịch Sinh!

Tiếng la hoảng của Liên Sơ khó khăn lắm mới phát ra nổi. Lạc Diễm đau đớn kêu la vang vọng cả bốn phía, máu không ngừng bắn ra từ hốc mắt bên trái rơi xuống mặt.

Ném con ngươi đầm đìa máu trên tay xuống, Tán Dịch Sinh lau sạch máu trên tay mình, buông tay ra. Lạc Diễm ngã dụi xuống đất, ôm khuôn mặt còn vương đầy máu, toàn thân đau đớn vô hạn.

- Đau lắm phải không? Ha ha, vậy sao lúc ngươi đoạt mắt người khác không nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay? - Tán Dịch Sinh quay đầu lại - Các ngươi xem kìa, cái gì là Hạ Lan đệ nhất mỹ nhân, cái gì là mĩ mạo vô song? Hôm nay chỉ còn có một con mắt, thực sự danh xứng với thực làm vô song rồi.

Nỗi oán hận chất chứa trong lòng cuối cùng cũng được phát tiết ra, gã cười điên cuồng không ngớt. Sau đó gã bình tĩnh lại, nhìn Liên Sơ đang kinh ngạc cực độ mà ôn nhu nói:
- Ngươi nghĩ ta quá độc ác sao? Nhưng con tiện nhân trước mặt ngươi này cũng đâu có kém phần ác độc. Cái này gọi là trừng phạt đúng tội ả thôi.

- Thế nhưng...
Liên Sơ muốn nói gì nhưng lại ngừng, nhẹ buông tiếng thở dài. Lạc Diễm dẫu vẫn đau đớn đến run người nhưng vẫn cố ngẩng đầu lên, dùng con mắt bên phải duy nhất còn lại hung hăn nhìn Tán Dịch Sinh, quát:
- Ta có tội gì? Thiên hạ có nữ nhân nào lại chịu được cảnh đêm động phòng hoa chúc mà chồng mình lại ngang nhiên đem một nam nhân khác vào phòng, làm trò thân thiết trước mặt mình? Ta móc mắt hắn thì có gì là sai? Ngươi mới là kẻ đã sai! A....

Khuôn mặt dữ tợn dính bê bết máu, cảnh tượng ghê rợn đến rùng mình. Liên Sơ khẽ run lên, Tán Dịch Sinh vội vã nắm chặt lấy tay y nói:
- Đừng để ý đến con tiện nhân đó.

- Ngươi đối với hắn thật dịu dàng - Lạc Diễm vẫn cười, máu không ngừng chảy. Nàng tự thì thà nói - Vì sao lại vậy? Ta là Vô song công chúa kia mà? Bao nhiêu kẻ mơ ước được gần gũi âu yếm ta mà ngươi lại đối với ta như vậy...

Tán Dịch Sinh lạnh lùng buông lời:
- Công chúa thì sao? Người ta yêu chỉ có một mình Liên Sơn. Căn bản ta đâu muốn cưới ngươi. Là tên phụ hoàng ma quỷ của ngươi cứ bắt ta làm phò mã. Ta ba lần bốn lượt từ chối không được, chỉ có ý tốt muốn cho ngươi thấy, để ngươi biết khó mà rút lui. Vậy mà ngươi dám làm trò hung ác đó, là tự ngươi gây ra hậu quả thê thảm này, còn có thể trách ai?

Lạc Diễm yên lặng cúi đầu, sờ vào hốc mắt nơi máu huyết đã đông lại:
- Vậy ngươi cũng không nên tìm một nam nhân đến khiến ta mất hết thể diện. Ta là Vô song công chúa, vậy mà ngươi dám xem ta kém một con hát trong cung. Chẳng qua ta thấy ngươi không đáng phải...

Nhìn sắc mặt Tán Dịch Sinh có chút xanh đi, ánh mắt Lạc Diễm lộ ra vẻ độc ác vô hạn:
- Ta phải nhắc nhở ngươi đừng để hắn lừa đấy. Hắn tiến cung đến nay cũng đã không biết bao nhiêu lần bị phụ hoàng của ta sủng hạnh rồi. Ha ha, ngươi cho hắn là đoá hoa sen mới nở, không vương dù chỉ một hạt bụi trần sao? Thế nhưng chẳng qua hắn đang diễn kịch gạt người đấy, ha ha... Các ngươi phải xem hắn múa may trên đài kìa, quả thực có vẻ mị hoặc của loài hồ ly. Không khéo hắn chính là ả yêu phi Ngư Nhược Thuỷ đã bị mẫu hậu của ta ban cho cái chết chuyển thế không chừng. Hắn đến mê hoặc phụ hoàng của ta để diệt hoàng triều của ta!

- Câm miệng lại cho ta!

Tán Dịch Sinh giận dữ tung một cước. Lạc Diễm ngã lăn lốc mấy cái, toàn thân rối loạn, quần áo dính tro bẩn trông vô cùng bẩn thỉu nhưng tiếng cười vẫn phát ra lạnh lùng:
- Ngươi không thích nghe phải không? Ha ha, ta quên kể ngươi là thanh âm hắn phát ra trên long sàng của phụ hoàng ta còn to hơn bất cứ phi tần nào, cả kinh sư này đều đã được nghe rồi.

Mọi ánh mắt đều dồn về phía Liên Sơn. Liên Sơ khẽ cúi đầu, hơi run một chút rồi đột nhiên dùng sức đẩy Tán Dịch Sinh ra, bế đứa trẻ bước thẳng ra ngoài.

- Liên Sơ, chờ ta một chút!

Tán Dịch Sinh trong lòng hốt hoảng, vội vàng kêu lên, giẫm chân đưa tay lôi Lạc Diễm trở lại, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Con tiện nhân chết tiệt. Tưởng làm ta tức giận ta sẽ giết ngươi sao? Vậy không vui được. Ta phải hành hạ ngươi cho bõ, nếu không ta không tên bằng Tán Dịch Sinh.

Gã quay đầu lại bảo đám binh sĩ:
- Phóng hoả đốt sạch nơi rơi bẩn này rồi về báo với Long Kị tướng quân là thiên hạ này đã thuộc về hắn. Tán Dịch Sinh ta đã báo xong thù lớn, từ nay về sau không bước vào kinh sư nửa bước nữa.

***

Lửa cháy đỏ rực cả trời. Những cột khói cuồn cuộn xông thẳng lên trường. Từng hàng từng lớp cung điện bị bẻ nát sụp xuống.

- Thực sự đã vong quốc rồi...

Ở một góc hẻo lánh ngoài cửa cung, Thẩm phu nhân si ngốc đừng nhìn bụi mù bay, cúi đầu nhìn xuống tiểu thái tử đang khóc đến khản cả giọng, buồn bã cười:
- Hồng Trần, từ nay con chỉ có thể làm người bình thường được thôi.

Nỗi buồn chất chứa, bà toan tìm một con đường nhỏ bỏ đi bỗng nghe tiếng gió rít của một vật nhọn bay thẳng đến. Một mũi tên "viu" một cái, bắn tới cách chân bà độ một đốt ngón tay, đuôi tên vẫy còn rung rung. Thẩm phu nhân la lên một tiếng sợ hãi, nhìn đám kị binh đông nghịt tiến đến, nhất thời toàn thân lạnh ngắt, thân thể cứng đờ.

- Ngươi là ai?
Dẫn đầu đám quân là một nam tử đeo trường cung. Hắn lên tiếng hỏi, nhíu mày nhìn bà. Mỹ phụ này phục sức đẹp đẽ quý giá, chắc chắn không phải cung nữ thường, hay là phi tần trong cung? Thấy Thẩm phu nhân ngơ ngác không đáp lời, hắn thúc ngựa tiến đến, giương cung ra trướcmặt bà nói:
- Có nghe thấy ta đang hỏi không?

Dáng vẻ quát mắng biến mất, nam tử chăm chú nhìn khuôn mặt tuy kinh hoàng nhưng vẫn không mất đi vẻ xinh đẹp của bà, tâm hồn bay lên may.

- Ngươi... rất đẹp...

Lời khen tự đáy lòng của hắn khiến Thẩm phu nhân sợ hãi, tìm cách lùi về sau. Ánh mắt nam tử kia chợt loé lên, khom lưng ôm lấy cả nàng và tiểu thái tử ẵm lên lưng ngựa, quay đầu bỏ đi.

- Đoạn tham tướng - Thị vệ tuỳ thân của hắn không khỏi kên lên: - Nữ nhân này không rõ lai lịch, đại nhân đem về phủ chỉ em Long Kị tướng quân mà biết thì...

- Thì sao nào? Ta giúp hắn có được cả giang sơn, lấy đại một cung nữ của triều trước về hầu hạ bộ có gì không được sao?

Nam tử lạnh lùng nói, uy phong lẫm lẫm, giơ roi quất ngựa đi.

Nữ nhân này dung mạo và y phục tuyệt không phải cung nữ. Đoạn tướng quân xưa nay không bao giờ cười đùa, thực không ngờ thấy người đẹp cũng mê mẩn mà hồ đồ rồi. Thị vệ kia nói thầm rồi gãi gãi đầu, thở dài, chỉ huy bịnh sĩ đuổi theo ba người phía trước.

==============Hết chương 1======================

11 nhận xét:

  1. Trần đại thái không ngán việc xẻo một phần thân thể của nhân vật nhỉ TT_TT
    Sơ Sinh :"xxxx
    đại thái quá bất công TT_TT

    à mà, "Đoạn" chứ không phải "Đoàn" à? tôi tưởng nếu là họ thì là "Đoàn"

    Trả lờiXóa
  2. Lúc Đoạn lúc Đoàn. Bà chị cũng nhầm 2 chữ đó liên tục. Đoạn cũng có thể là họ mà. Chữ bà chị dùng là "段" có nghĩa là chia hoặc tách ấy (Đoạn trong Đoạn tuyệt í). Cái này cũng dùng làm họ cho người. Tớ thích họ Đoạn hơn họ Đoàn nên xài.

    Chậc, Sơ Sinh, vậy là Sơ thành Công à? Phải Sinh Sơ mới đúng chứ =)). Anyway là Sơ Sinh, thực là một cái tên ghép hay.

    Bà chị Trần khoái xẻo lắm, ai cũng được bả hân hạnh cho xẻo. Khổ thân các bé, cứ bị bả chăm chăm cắt hoài T_T.

    Trả lờiXóa
  3. không phải có ý ghép với nghĩa công/thụ đâu, mà vì cố tình cho nó thành "sơ sinh" thôi :"DDD

    đúng là Đoạn Hồng Trần thì ngay xuôi hơn thật ^^

    Sơ Sơ như thế mà bà chị nỡ cho teo một mắt TT_TT, không còn biết phải nói sao nữa, bất công mọi đường ~_~

    Trả lờiXóa
  4. Nhắc tới ngược thân thì nhớ tới cái màn "trăm thằng đè,vạn thằng cưỡi" của bà chị ấy T__T Dù gì cũng là con mình mà sao ác thế không biết ;___; *lẩm bẩm* Bích Lạc, Hồng Trần, Nguyên Liệt ;___;

    Trả lờiXóa
  5. Chắc hận đời bị dai bỏ chăng?

    Sơ Sơ bị chọc 1 mắt lúc anh chị Sinh Diễm động phòng hoa chúc. Chị Diễm điên là phải, trong đêm tân hôn chồng vác thằng khác vào (con khác đã là đau rồi) xoxo thản nhiên. BTW, sao bà chị không viết rõ cảnh đó ra nhỉ?

    Trả lờiXóa
  6. Nếu chị Lạc Diễm là fangirl thì tốt rồi,sẽ không xảy ra bi kịch gì hết =)

    *giỡn thôi*

    Trả lờiXóa
  7. Chị ấy mà là fangirl khéo mình có clip 16' để xem :">.

    Trả lờiXóa
  8. chị Diễm điên cơn thì dễ hiểu, cái chính là, có điên thì cùng lắm vác dao rạch mặt tí tí là được, việc gì phải chọc một mắt người ta TT_TT
    không hiểu tình thương của đại thái nằm đâu mà để cho chị Diễm làm việc đó TT_TT

    coi Hoàng Tuyền quyển mà ớn hộ Liệt Liệt, ẻm đúng là người bị hành xác ghê nhất trong cả seri

    vụ "trăm thằng đè, vạn thằng cưỡi" thì xin tham khảo thêm "Thùy chủ trầm phù", trong đó đại thái còn cho seme bị chó ăn còn uke thì bị rắn chui nữa ~..~
    (Trần đại thái, chặc chặc)

    Trả lờiXóa
  9. Mình chưa bao giờ nghi ngờ tấm lòng "dì ghẻ" của chị Trần. Đôi khi mình nghĩ có lẽ chị ấy không phải type S mà là type M...

    Ngoài ra, trong cả hệ liệt trừ Thương Hải thì em nào cũng vinh hạnh được khuyến mãi màn ngược thân, từ ít đến nhiều ;__; phải chăng vì Thương Hải là quyển duy nhất được xuất bản nên...

    Trả lờiXóa
  10. ủa? Thương Hải là quyển duy nhất được xuất bản? thảo nào mỗi nó có bìa đẹp (dù vẽ bạn Thương Hải tuyệt đối như gái TT_TT). Thế mấy quyển kia là phát tán truyền miệng à?

    (Tôi không thích tình tiết của Thương Hải quyển, nhưng rất rất thích uke, bạn bị ném vào giữa một bầy thú thế mà dụ được chúng nó không ăn mình, *vỗ tay vỗ tay*, ^^)

    Nói chung để bạn ấy đi với bạn đa nhân cách kia là tốt rồi, không thích Phục Nghệ chút nào, từ hồi Phục Nghệ quấn Song Song đã không ưa rồi ~..~

    Trả lờiXóa
  11. Tớ cũng cực kỳ thích Thương Hải, nhưng tớ phản đối để em ấy thành đôi với cái bạn ấm ớ kia = = Sao chị Trần không viết như dự định lúc đầu là cho em ấy về với Ung Dạ Vương như ở Hòang Tuyền quyển đã đề cập cơ chứ TT___TT Thương Hải của tớ tài hoa xinh đẹp vậy mà rốt cuộc lại vớ phải cái thằng chán bỏ xừ =__=

    Trả lờiXóa