Tìm kiếm Blog này

13 thg 4, 2010

Ám hoa 4

Một thanh trường kiếm đi khắp giang hồ.

Tên của thanh kiếm ấy là Đoạn Mộng kiếm.

Một kiếm trực tiếp cắt đứt mọi giấc mộng. Bởi kẻ chết rồi đâu còn mộng tưởng gì nữa.

Tiêu sái, oai hùng.

Thanh trường kiếm thấm rất nhiều máu. Và cũng rất mĩ lệ.

Chủ nhân của kiếm, vậy mà lại là một nữ nhân.

Tên nàng là Vô Tuyết.

***

- Ám hoa, cảnh ba, lần 4.

Đạo diễn cầm quyển kịch bản chĩa xuống. Cô gái có mái tóc dài, mặc áo trắng huơ kiếm. Thanh kiếm màu đỏ trong tay cô chém về phía trước. Đám người ngã ra theo đúng chỉ thị.

- Cắt!

Đạo diễn hô vang, chau mày nhìn cô gái:

- Dương tiểu thư à? Rốt cuộc cô có biết múa kiếm không vậy? Sao cô múa cái gì mà cứ cứng đơ ra vậy?

Cô gái họ Dương cắn môi:

- À… Thực ra là chưa từng học qua múa.

Đạo diễn thở dài:

- Ôi trời, sao cô không nói sớm để tôi tìm thế thân? Làm với người mới các cô thực mệt, cái gì cũng tỏ ra là biết rồi, cuối cùng chẳng biết cái gì cả.

Ông quay sang nhìn quanh bảo trợ lý:

- Kiếm thế thân nào múa kiếm đèm đẹp về đây.

- Bảo Tiểu Văn ấy.

Triệu Đường ngồi rung đùi chờ đến cảnh của mình bỗng lên tiếng. Đạo diễn và cả trợ lý đạo diễn đều quay lại nhìn anh ta. Anh ta thủng thẳng nói tiếp:

- Hôm trước thấy nhóc con đứng nghịch đạo cụ, trông múa cũng có dáng lắm. Thuê nó thì còn không tốn tiền nữa kìa.

Triệu Đường kết thúc câu nói bằng một tràng cười hi hi. Đạo diễn quay sang nhìn trợ lý, nói:

- Kể ra vóc người Tiểu Văn còn trẻ con, cao hơn cô Dương kia tí chút cũng không sao, có thể quay ăn gian một chút. Nếu nó múa được thì để thử xem sao.

Trợ lý đạo diễn gật đầu, lật đật đi kiếm Tiểu Văn.

Lúc đó, Tiểu Văn đang bận rộn dọn dẹp phòng của Đại ma vương Triệu Đường. Nó nhăn mặt nhìn mớ hẩu lốn mà ngôi sao để lại trong phòng. Bừa bãi quá, bừa bãi quá. Phòng nó vừa dọn sạch hôm qua xong qua một đêm lại như có bão tràn vào, bừa bãi đến độ không sao chịu được. Nó tự hỏi, Triệu Đường chỉ có một mình, lý do gì có thể bày bừa đến vậy?

- Không thèm dọn nữa! Đồ Ma vương ở bẩn.

- Hả?

Nó giật mình quay lại nhìn trợ lý đạo diễn. Nó cứ tưởng giờ này mọi người đều đang tập trung quay, sẽ không ai đến. Nhận ra mình thất thố, nó cúi đầu:

- Á, trợ lý Vương.

Rồi nó vội giải thích:

- Em không có bảo Triệu Đường là Ma vương nha, chỉ là anh ta ở bẩn quá…

Càng nói càng sai. Tiểu Văn bối rối đỏ rực hai tai. Bốn chữ Ma vương ở bẩn này mà đến tai Triệu Đường thì nó có nước chết không toàn thây. Con người gian xảo đó mà chịu buông tha cho nó mới lạ.

Trợ lý Vương thấy nó bối rối vậy, cố nhịn cười xoa đầu nói:

- Được rồi, anh không mách lẻo cho Triệu Đường đâu. À phải, em biết múa kiếm à?

- Múa kiếm? - Tiểu Văn mở to mắt – Em từng học múa ba lê thôi, chứ có học múa kiếm đâu?

- Thế hôm trước em nghịch đạo cụ múa cái gì để Triệu Đường nhìn thấy?

Á! Tiểu Văn giật mình. Hôm trước nó nhân lúc vắng người lấy đống kiếm giả ra chơi, thế nào mà lại lọt vào mắt Ma vương? Mồ hôi lạnh toát đầy sau lưng, miệng cuống cuồng giải thích:

- Em chỉ mượn chơi thôi, chỉ cầm cái kiếm giả xoay mấy vòng thôi, không có làm hỏng món nào hết. Ma… à Triệu Đường nói gì anh đừng có tin nhé. Anh ta không phải người tốt đâu.

Nhìn nó hoảng hốt, trợ lý Vương không khỏi phì cười, vò vò mái tóc đen dày của nó:

- Được rồi, Triệu Đường có nói gì em đâu, chỉ bảo em múa kiếm đẹp lắm. Cô Dương không biết múa nên đạo diễn kêu kiếm thế thân, em múa đẹp thì ra thử xem sao?

Tiểu Văn liếm nhẹ môi:

- Em được đóng phim à?

- Ừ. - Trợ lý Vương đáp - Nếu làm tốt sẽ được quay người lên phim, nếu làm tốt nữa có khi có vai phụ cho em đóng không chừng.

- Không cần, không cần - Tiểu Văn xua tay – Em không đóng vai phụ đâu, người nhà em không cho. Chỉ cần đóng thế thân được rồi. Để em ra thử nhé không mọi người chờ.

Nó tung tăng chạy ra ngoài. Trợ lý Vương nhìn theo nó, lẩm bẩm:

- Cậu bé này trông rất sáng sủa, thực ra nếu làm diễn viên thì rất có tiềm năng.

Tiểu Văn rất rất muốn thử một vai trong phim. Chẳng đợi ai giục, nó cầm lấy thanh kiếm giả lễ phép chạy ra chỗ đạo diễn xin múa thử. Triệu Đường nói không sai, Tiểu Văn thực sự biết múa. Đạo diễn cười đến hài lòng, lập tức bắt nó vào thử đồ của Vô Tuyết đi ra.

***

Vô Tuyết mỉm cười. Nụ cười của nàng nhàn nhạt mà băng lãnh. Khoé mắt nàng hơi động một cái, Đoạn Mộng kiếm đã tuốt trần khỏi vỏ.

Kiếm ảnh loé quanh thân người, kiếm quét thành một vòng tròn. Bộ y phục trắng muốt xoè rộng như một đoá hoa. Thanh kiếm dài trên tay như có mắt, chém xuống đâm ra, tất cả đều chỉ một chiêu đoạt mạng.

Máu bắn ra tung toé, nhưng không một giọt chạm vào thân thể thể nàng. Máu nhuộm đỏ cả quán trọ, nhưng chỗ nàng đứng chỉ độc một màu trắng ngần.

Trong nháy mắt, mười ba tên cướp hung hãn đã đều mạng vong.

Vô Tuyết thâu kiếm lại, nhẹ nhàng hướng ra phía cửa quán trọ.

Chưởng quầy lúc đó mới run run đứng lên:

- Nữ hiệp, đa tạ đã cứu chúng tôi.

Nàng đặt một thỏi bạc lớn lên quầy, ung dung đáp:

- Chỉ là việc nên làm mà thôi. Đã khiến quán trọ hỏng đồ, số tiền này coi như bồi thường.

- Cô nương, xin hỏi cao danh quý tánh?

Mấy người khác lúc này mới dám ra khỏi chỗ núp. Mười ba tên cướp này vốn hoành hành bá đạo tại trấn Thuý Trúc này, nay bị Vô Tuyết tiêu diệt, tự khắc mọi người phải lên tiếng cám ơn.

Nhưng nàng không hề quay đầu lại. Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi. Tiếng nhạc ngựa trong trẻo xa dần.

Nam nhân xếp cây quạt lại, mỉm cười:

- Vô tình đoạn mộng, không hổ danh là Thiên hạ mỹ nhân kiếm Vô Tuyết.

***

Triệu Đường xếp cây quạt lại, dáng vẻ tiêu sái ung dung nhìn bóng Tiểu Văn trong bộ áo trắng của Vô Tuyết bước ra ngoài cửa quán trọ giả. Lời thoại đã nói xong, đạo diễn cũng đã hô “Cắt”. Cảnh quay cực tốt, một take là ăn, có lẽ nhờ khả năng múa kiếm của Tiểu Văn.

Nó lon ton chạy lại gần chỗ đạo diễn. Đạo diễn cười sung sướng, vỗ vai nó:

- Làm tốt lắm Tiểu Văn. Múa rất đẹp.

“Ừ, thực sự là múa rất đẹp. Hơn nữa nhóc con này mặc đồ trắng, trông cực kì khả ái.”

Triệu Đường khép hờ mắt nhìn. Tiểu Văn ngây thơ xoay xoay người, hất mái tóc giả dài, trên môi nở nụ cười như hoa. Đôi mắt nó rất trong trẻo, tựa như không hề vướng chút “tạp khuẩn” nào.

“Y như một con cừu non.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét