Tìm kiếm Blog này

12 thg 4, 2010

Khi ấy tuổi chúng ta còn thơ bé

Khi ấy tuổi chúng ta còn thơ bé

Tác giả: 笑忘書
Nguồn: http://www.2rforever.net/bbs/read.php?tid=2019
Dịch: Tiểu Hồ aka Cáo

Xin vui lòng không mang đi nơi khác khi không đề đủ cả link đến nguyên tác lẫn link đến blog của Cáo.

Tình trạng: Còn đang viết tiếp

Bản dịch đến hết phần 5.

1. Chuyện ở quán trà

Trong lòng đa phần bá tánh ở kinh thành, Thần hầu của Thần bổ Ti ngoại trừ là một người vừa chí công vô tư, có tấm lòng bao la còn nổi tiếng vì việc đã thu nhận bốn tiểu hài tử.

Bốn người đó lớn lên chính là Tứ đại thần bộ Vô Tình, Thiết Thủ, Truy Mệnh và Lãnh Huyết. Bốn người đó lúc còn nhỏ, ắt hẳn có nhiều chuyện hay để nói.

Năm đó,

Vô Tình sáu tuổi, tên thực là Tiểu Dư
Thiết Thủ bảy tuổi, tên gọi Tiểu Hạ
Truy Mệnh tám tuổi, kêu bằng Tiểu Thương
Lãnh Huyết năm tuổi, tên là Tiểu Khí.

Có một ngày Thần hầu đưa bốn tiểu hài tử đi đến trà lâu ăn điểm tâm.

Thần hầu bế Vô Tình không đi lại được vừa bước chân ra khỏi Thần bổ ti thì Thiết Thủ đã đẩy cái xe đẩy bé tí chạy theo, cười nói: "Thế thúc cho con đẩy Tiểu Dư được không?"

Thẳng thắn mà nói thì Tiểu Vô Tình tròn tròn xinh xinh, khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn, vô cùng đáng yêu. Thần hầu rất thích bế nó đi trong thành vì mỗi lần vậy là đổi lại không biết bao ánh mắt ngưỡng mộ ước ao của đám phụ nữ và trẻ em.

Nhưng nhìn ánh mắt chờ đợi Tiểu Thiết Thủ, ông lại không nỡ, đành buông Vô Tình xuống. Lúc này trong lòng ông cực kì hối hận vì sao đã lỡ chế tạo ra chiếc xe đẩy nhỏ này cho Vô Tình. Tiểu Thiết Thủ tuy mới bảy tuổi nhưng khoẻ mạnh hơn đám tre cùng tuổi rất nhiều, cho dù có đẩy xe đẩy thì cũng không tốn sức lắm.

Không được ôm Tiểu Vô Tình, Thần hầu liền hướng sang mục tiêu kế tiếp.

Tiểu Lãnh Huyết đang vòng tay trước ngực bỗng cảm giác được một luồng ánh mắt vô cùng đáng khả nghi nhìn mình chằm chằm, vừa ngẩng đầu lên đã thấy dáng vẻ tươi cười nịnh nọt của Thần hầu, không khỏi rùng mình run cầm cập.

Thần hầu ngọt ngào nói: "Tiểu Khí, không nói thế thúc đối xử thiên lệch với Tiểu Dư nữa nhé. Con nhỏ tuổi nhất, để thế thúc dắt tay con đi nào."

Bàn tay to lớn hướng về phía Lãnh Huyết. Lãnh Huyết nhăn nhó mặt mày, bất đắc dĩ phải đưa tay lên cho Thần hầu dắt đi. Thần hầu vừa dắt Lãnh Huyết vừa cười khoái trá, cuối cùng cũng có một đứa để cưng nựng rồi.

Bốn người trù trừ mãi cuối cùng cũng tiến được ra đến cửa lớn. Ra đến nơi đã thấy Truy Mệnh nhăn nhó đứng đó rồi. Truy Mệnh nhịn không nổi, kêu lớn: "Các người còn muốn đi bao lâu nữa? Điểm tâm hết nhanh lắm đó!"

Truy Mệnh thích ăn nhất nên liền chạy như bay đến trà lâu, đoàn người lục đục theo sau.

Truy Mệnh từ nhỏ đã rất hiếu kỳ, như một con khỉ hết lượn bên đông lại lượn bên tây, đùa giỡn không ngớt. Thần hầu đau đầu nhìn người đi bên đường cứ níu tay Thần hầu gọi tiếng "đại nhân anh minh cái thế" nhưng miệng lại nói:
"Tiểu Thương đừng có rung nhà của ta nữa mà"
"Tiểu Thương đừng có ăn bánh của ta nữa đi"
"Tiểu Thương đừng có lôi kéo con gái nhà người ta nữa"
"Tiểu Thương đừng có ăn trộm bánh nướng của người ta mà."

Quá quen với việc này, Tiểu Vô Tình hừ mũi một cái, lấy trong túi ra mấy hòn đá nhỏ, ném một viên về phía Truy Mệnh. Thế nhưng nó bắn vào mục tiêu không chuẩn, lại trúng vào mông thím đứng bên cạnh mấy bước. Thiết Thủ lập tức lúi húi đi xin lỗi. Do Thần hầu đại nhân uy danh vô cùng to lớn, thím kia cũng không tỏ thái độ trách cứ, chỉ lắc đầu bỏ đi. Vô Tình vô cùng kiên nhẫn, một lần không thành công liền bắn ra phát thứ hai. Trượt. Lại bắn phát thứ ba. Tiểu Thiết Thủ cứ lật đật chạy đi xin lỗi từng người bị bắn trúng. Cuối cùng Thần hầu tiến vào trà lâu, cũng là lúc Vô Tình bắn ra phát tứ tư trúng luôn vào đầu mục tiêu. Tiểu Truy Mệnh lập tức nhảy phắt ra trước xe Tiểu Vô Tình, kêu lên: "Tên què chết tiệt nhà ngươi, sao lại bắn ta?"

Tiểu Vô Tình chỉ lạnh lùng buông hai chữ: "Mất mặt."

Tiểu Truy Mệnh còn muốn cãi tiếp thì Thần hầu đã can ngăn: "Tiểu Thương, con lớn hơn Tiểu Dư, không nên tính toán với Tiểu Dư. Hơn nữa nếu con không mau thì điểm tâm bán hết đó."

Tiểu Truy Mệnh bĩu môi, hướng về phía Tiểu Vô Tình nói nốt: "Tên què chết tiệt nhà ngươi nha, lần sau có bắn thì bắn đá gì mềm mềm tí, đau chết đi được!"

Tiểu Thiết Thủ tán dương: "Tiểu Dư à, đệ bắn ngày càng giỏi đó. Lần trước phải bắn năm lần mới trúng, lần này cần có 4 lần thôi."

Tiểu Vô Tình cũng rất thoả mãn với biểu hiện của bản thân, có điều nó không tự mãn, nghĩ thầm lần sau phải cố gắng hơn.

Tiểu Lãnh Huyết thì chẳng quan tâm, nó chỉ sung sướng rằng đến tửu lâu rồi thì khỏi phải bị nắm tay.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

2. Tín vật đính ước

Nhóm năm người rốt cuộc cũng vào đến quán trà.

Tiểu nhị trong quán ân cần chạy đến bắt chuyện: "Khách quan chẳng hay muốn uống cái gì?"

Không chờ Thần hầu kịp hồi phục sau vụ ban nãy, bốn tên tiểu hài tử đã ngồi thảo luận không ngừng.

Tiểu Thiết Thủ mở lời: "Uống trà Ô Long có được không?"

Tiểu Vô Tình trừng mắt một cái nói: "Chỉ có ông già mới uống trà Ô Long thôi. Phải uống trà Long Tỉnh mới đúng!"

Tiêu Truy Mệnh không phục, ngắt lời nói: "Uống trà làm gì? Một bình Nữ nhi hồng!"

Thần hầu suýt ngất, đập nhẹ lên đầu Tiểu Truy Mệnh.

Tiểu Lãnh Huyết thì chỉ đơn giản nói một chữ: "Nước."

Gã tiểu nhị càng nghe càng mơ hồ. Ở đây có một người lớn thôi mà sao đám nhóc con kia lại lắm ý kiến đến vậy.

Thần hầu ngừng lại một chút rồi đáp: "Vậy trà Long Tỉnh đi."

Tiểu nhị lại hỏi: "Thế các khách quan có ăn gì không?"

Tiểu Thiết Thủ vui vẻ nói: "Ở đây có được ăn rau cải trắng không?"

Thần hầu hiền lành cười nói: "Có, Tiểu Hạ. Nhưng con không nên chọn món mà Tiểu Dư thích ăn như thế. Bản thân con muốn ăn cái gì?"

Tiểu Thiết Thủ ngần ngại gãi đầu: "Vậy... bánh bao lớn!"

Tiểu Lãnh Huyết không cần người hỏi cũng nói thẳng: "Thịt bò Sơn Trúc."

Thần hầu gật đầu, phân phó cho tiểu nhị đi làm. Tiểu Truy Mệnh ngồi một bên lẩm bẩm: "Bất công!".

Thần hầu nghe được cười ha hả nói: "Thế Tiểu Thương muốn ăn món gì?"

Tiểu Truy Mệnh lập tức chuyển từ buồn sang vui, liến thoắng nói ra món nó thích ăn: "Con muốn ăn nem rán, bánh bột, xíu mại, tôm rang, bánh hoa quế, bánh gạo nếp, bánh bột vàng, màn thầu, bánh nhân thịt, canh..."

Thần hầu đập đũa đánh bốp một cái lên đầu nó.

Nhiều năm sau đó Vô Tình thường hoài nghi không biết có phải hồi bé do Truy Mệnh bị Thần hầu gõ đầu nhiều quá không mà suy nghĩ cứ nông cạn như vậy.

Không bao lâu sau thì trà đến, điểm tâm cũng được mang lên. Tiểu Thiết Thủ thấy bên ngoài quán trà có một tên ăn mày. Lòng chính nghĩa của nó nổi lên, lập tức níu áo Thần hầu nói: "Thế thúc à, bên ngoài có một tên ăn mày xin cơm, con cho hắn một miếng điểm tâm được không?"

Thần hầu rất vui vì tấm lòng thiện lương của Tiểu Thiết Thủ, nhưng lần nào cũng là Tiểu Thiết Thủ làm việc tốt thì không nên. Do đó ông hướng về Tiểu Lãnh Huyết nói: "Tiểu Khí, con cho hắn một cái bánh bao được không?"

Tiểu Lãnh Huyết chẳng nói chẳng rằng, cầm cái bánh bao đứng lên đi ra ngoài. Vừa lúc ấy tiểu nhi bưng một nồi thịt bò Sơn Trúc lên. Nồi canh nóng hầm hập, mùi vị thơm lừng tỏa ra. Tiểu Truy Mệnh cầm ngay một miếng bỏ vào miệng. Thần hầu cũng bị mùi vị thơm ngon làm cho ứa nước miếng, bỏ một miếng vào bát. Tiểu Thiết Thủ không suy nghĩ gì, bỏ ngay một miếng vào bát Tiểu Vô Tình rồi tự gắp một miếng ăn.

Tiểu Lãnh Huyết hoàn thành nhiệm vụ trở về, thấy Thần hầu, Truy Mệnh và Thiết Thủ đang hăng say ăn món thịt bò mà nó thích nhất, trong nồi thì chẳng còn một miếng nào. Nó cảm thấy ấm ức vô cùng, giận giữ và hờn dỗi đến mức lập tức nhấch tay bổ xuống bàn một cái. Kết quả bàn tay nó đau nhức đến mức phải kêu to lên. Tiểu Lãnh Huyết nhìn bàn tay sưng đỏ, sau đó hiểu rõ trong lòng là mai này muốn đập bàn nhất thiết phải sử dụng đồ nghề.

Thần hầu, Thiết Thủ và Truy Mệnh nhìn Tiểu Lãnh Huyết đập bàn, nhất thời không hiểu vì sao nó lại kích động đến thế, ngây người ra nhìn. Tiểu Vô Tình thấy vậy liền buông một câu mắng: "Đồ ngu!" nhưng tay lại đẩy cái bát có miếng thịt bò ban nãy Tiểu Thiết Thủ gắp cho mình về phía Tiểu Lãnh Huyết: "Ngươi ăn đi." Sau đó nó nghĩ thầm trong lòng: "Mình có thích ăn đâu mà tên Thiết Thủ ngốc kia lại gắp cho mình chứ."

Thế nhưng Tiểu Lãnh Huyết thì không nghĩ vậy. Nó nhìn Tiểu Vô Tình bằng ánh mắt tràn đầy cảm kích. Bát đó là của Tiểu Vô Tình mà Tiểu Vô Tình lại không ăn, đem tặng cho nó. Càng ăn càng thấy ấm áp trong lòng.

Từ đó Tiểu Lãnh Huyết nhất mực nhận định rằng Tiểu Vô Tình là người đối với nó tốt nhất trên đời này.

Nhiều năm sau đó, Lãnh Huyết đã kể cho Vô Tình nghe rằng tín vật đính ước của hai người chính là bát thịt bò Sơn Trúc kia.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

3. Cái kiệu của Vô Tình

Hôm đó bốn tên tiểu hài tử rủ nhau ra bãi đất trống gần thị tứ du ngoạn.

Trò chơi của chúng kêu bằng trốn tìm.

Tiểu Vô Tình phụ trách tìm người. Nó đẩy xe đẩy đi dạo một vòng, loáng cái đã tìm ra Tiểu Thiết Thủ núp ở cái giếng gần đó. Tiểu Thiết Thủ lúc nào cũng lo lắng cho Vô Tình xảy ra chuyện nên không bao giờ dám đi xa quá, do đó nó thường núp ở những chỗ dễ tìm nhất.

Tìm được Tiểu Thiết Thủ rồi, Tiểu Vô Tình liền đi kiếm mục tiêu tiếp theo.

Tiểu Vô Tình phát hiện ở góc tường trái có mấy khối ván gỗ sắp đặt thành một cái hang, nó liền thúc xe đẩy đi kiểm tra. Quả nhiên là tìm ngay được Tiểu Lãnh Huyết núp bên trong. Tiểu Vô Tình biết Thần hầu phát hiện ra Lãnh Huyết trong hang sói, do đó Tiểu Lãnh Huyết có trốn cũng chắc chắn chọn những chỗ như sơn động.

Tìm được Thiết Thủ và Lãnh Huyết rồi, chỉ còn Truy Mệnh thôi.

Tiểu Vô Tình cẩn thận tỉ mỉ quan sát khắp mọi nơi. Nó phát hiện ra trên giá áo có thể có người do cái giá mắc áo này đặt trên cái giường lớn, trên có phủ vải bố rộng. Nó đã xem xét kĩ lưỡng trước sau giá áo đều không có người, khả năng chỉ có thể ở... Nó lùi về sau hai bước, nhằm thẳng chỗ võng giữa hai cái giá mắc áo ném một viên đá. Quả nhiên có một tiếng kêu thảm, còn không phải Tiểu Truy Mệnh thì là ai nữa. Thì ra Tiểu Truy Mệnh núp giữa phần vải võng giữa hai cái mắc áo, bị lớp cuốn vải vào, trông hệt như con lợn rừng bị quay trên lửa. Tiểu Truy Mệnh núp như thế, kết quả bị Tiểu Vô Tình tìm ra.

Tiểu Truy Mệnh sờ sờ mông, kêu lên: "Tên què chết tiệt nhà ngươi nha, sao ném đá ta?"

Tiểu Vô Tình đắc ý cười: "Ai bảo ngươi núp kiểu gì trông như con lợn quay."

Tiểu Truy Mệnh bị cười nhạo, nóng mặt lên, bèn đung đưa hai chân chọc chọc lên hai chân Tiểu Vô Tình: "Cọp mà không bắt được ta thì tức là con mèo bệnh."

Tiểu Vô Tình tức điên, túm chân Truy Mệnh quát lên: "Ngươi xuống cho ta!"

Tiểu Truy Mệnh rụt chân lại, không chịu. Tiểu Vô Tình và nó cứ dây dưa mãi, kẻ kéo người né. Tiểu Thiết Thủ và Tiểu Lãnh Huyết thấy thế vội tới cao ngăn kéo tay hai người, kết quả cả bốn ngã lăn ra đất.

Cả ba người Tiểu Thiết Thủ, Tiểu Truy Mệnh, Tiểu Lãnh Huyết đều nhất tề ngã đè lên người Tiểu Vô Tình. Ba đứa sợ quá vội đứng lên, đồng thanh nói: "Tiểu Dư có bị thương không?"

Tiểu Vô Tình tức giận đến đỏ hồng cả mặt, không chịu lên tiếng nào. Bỗng nhiên Tiểu Thiết Thủ kêu lên: "Không hay rồi!"

Nó chỉ tay về phía trái xe đẩy. Mọi người nhìn theo tay nó, phát hiện ra bánh của xe đẩy đã sút ra.

Tiểu Vô Tình đi lại hoàn toàn nhờ chiếc xe đẩy này, giờ bánh xe đã bị gẫy, nó không còn cách nào đi lại được. Sắc mặt của nó trắng bệnh, dù không nói tiếng nào nhưng ai cũng hiểu tâm tình của nó không tốt.

Tiểu Truy Mệnh biết lỗi, vội làm vẻ mặt lấy lòng kêu lên: "Tiểu Dư... Không cần sợ..."

Tiểu Vô Tình lạnh lùng nói: "Cút đi! Các ngươi đều cút đi hết cho ta" - rồi nó đẩy mọi người ra xa.

Tiểu Truy Mệnh không đành lòng nói: "Thế bọn ta đi rồi ngươi làm sao về nhà?"

Tiểu Vô Tình đập tay Truy Mệnh, nói: "Ta có cách trở lại, cùng lắm thì ta... ta..." - Chữ bò về đến cuối cùng nó vẫn không nói ra thành lời được.

Tiểu Thiết Thủ nhìn xung quanh, rồi hướng về phía Tiểu Vô Tình nói: "Tiểu Dư, bọn ta không bỏ đệ lại đâu. Đệ chờ một chút, ta tìm ra biện pháp rồi. Tiểu Thương, Tiểu Khí, hai người phải giúp ta nhé."

Tiểu Thiết Thủ cầm lấy miếng ván gỗ nơi góc tường, sai Tiểu Truy Mệnh lấy mấy thanh gậy trúc, tìm sợi dây vải, ba người hợp sức buộc gậy trúc cột chặt vào tấm ván gỗ, tạo thành một cỗ kiệu đơn giản.

Tiểu Vô Tình tâm cao khí ngạo, không thích tiếp nhận sự giúp đỡ của người khác. Nó dự định tự dựa vào sức mình bò đi, nhưng vừa bò đã bị một người từ sau kéo lại. Tiểu Vô Tình xoay người, thì ra là Tiểu Truy Mệnh đang khổ sở nhìn nó.

Tiểu Truy Mệnh thấp giọng nói: "Tiểu Dư à, ngươi có giận thì cứ đánh ta đi, nhưng đừng làm khổ mình nhé."

Chẳng mấy khi thấy được dáng dấp ăn nói khép nép này của Tiểu Truy Mệnh. Tiểu Thiết Thủ cũng khuyên nhủ: "Tiểu Dư à, Tiểu Thương biết lỗi rồi. Đệ xem, bọn ta làm xong cỗ kiệu rồi này."

Cỗ kiệu? Tiểu Vô Tình nhìn "kiệt tác" của ba người bọn họ, rốt cuộc vẫn không hiểu cái đó giống cỗ kiệu ở chỗ nào. Làm gì có chỗ ngồi lên. Tiểu Lãnh Huyết liền đặt một cái ghế nhỏ lên kiệu, như vậy là có chỗ ngồi rồi. Tiểu Vô Tình nhìn ba người, cuối cùng miễn cưỡng nhận cỗ kiệu kia. Ba người đỡ Tiểu Vô Tình lên kiệu, Thiết Thủ khoẻ nhất, đỡ ở đầu, hai người kia cầm gậy trúc hai bên.

Tiểu Thiết Thủ phát hiệu lệnh: "Ta nói một ... hai... ba, chúng ta cùng nhấc kiệu lên nhé. Nào... một hai ba!"

Cỗ kiệu thuận lợi được nhấc lên, Tiểu Vô Tình có chút giật mình ngồi trên, nhưng nghĩ lại thấy cũng oai phong.

Trên đường, Tiểu Truy Mệnh thấy có một người rao bán mứt quả hồ lô nhào đường. Nó lập tức kêu lên: "Bác à, cho con một xâu kẹo hồ lô đi."

Tiểu Vô Tình nhìn Tiểu Truy Mệnh ở sau, buông một câu: "Lại tham ăn rồi."

Tiểu Truy Mệnh không buồn để ý, một tay giữ gậy trúc, một tay luồn vào bên hông lấy ra đồng tiền đưa cho người bán hàng rồi chỉ về phía trước. "Bác à, đưa kẹo cho hắn đi."

Người bán hàng liền đưa xâu kẹo hồ lô cho Tiểu Vô Tình. Phía sau Tiểu Truy Mệnh nói: "Hôm qua ta giúp Tuyết Di rửa chén, kiếm được một đồng tiền định mua kẹo hồ lô ăn, giờ mua cho ngươi ăn đấy, ngươi đừng giận nữa nha."

Thế là Tiểu Vô Tình vô cùng cao hứng ngồi ăn kẹo trên kiệu.

Cuối cùng, đám nhóc con cũng bình an đưa Tiểu Vô Tình về Thần bổ ti. Khi bọn chúng hạ Vô Tình xuống, phía sau lưng Quản gia của Thần hầu là Tuyết di đã đứng im. Tuyết Di hỏi: "Các con làm gì thế? Sao Tiểu Dư lại ngồi trên tấm ván thế này?"

Đám trẻ sợ hãi, Tiểu Thiết Thủ hoảng hốt đáp lời: "Tuyết Di à, xe đẩy của Tiểu Dư bị bọn con làm hỏng nên phải làm ra cái này đưa đệ ấy về."

Tiểu Truy Mệnh kêu to trong lòng: "Trời ơi! Cái tên Thiết Thủ này quá thành thực đi, sao lại đề cập rằng xe đẩy do bọn chúng làm hỏng chứ?"

Tuyết Di ngồi xổm xuống xem xét thân thể Vô Tình rồi hỏi: "Thế Tiểu Dư có bị thương không?"

Tiểu Vô Tình lắc đầu. Tiểu Thiết Thủ quả nhiên là đứa trẻ ngoan, thật thà kể tiếp: "Tuyết Di ơi, bọn con mượn gậy trúc với ghế của người ta dùng, dì trả tiền cho người ta hộ bọn con nha?"

Tiểu Truy Mệnh lại kêu trời một tiếng trong lòng. Giờ nó cảm thấy Tiểu Thiết Thủ đúng là kẻ ác nhất mà.

Tuyết Di đứng lên: "Các con thật to gan, vừa phá hỏng xe đẩy vừa lấy đồ của người ta. Tiểu Hạ, Tiểu Khí, Tiểu Lăng các con ba ngày tới đều bị cấm ăn, còn Tiểu Dư phụ trách ăn hết đống thức ăn của cả ba đứa."

Vô Tình từ nhỏ ốm yếu, ăn rất ít. Tuyết Di không lấy hình phạt nhịn ăn ra phạt nó mà trái lại bắt nó ăn thêm, thực sự là trừng phạt nó mà.

Trên bàn cơm, Tiểu Truy Mệnh nước miếng ròng ròng nhìn chằm chằm về phía Tiểu Vô Tình. Còn Tiểu Vô Tình mặt mày đau khổ, nước mắt ứa ra nhìn đống cơm đặt trước mặt.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

5. Không có gì có thể làm khó ông trông trẻ

Hôm nay trời nắng gió mát, ánh mặt trời chiếu rạng rỡ khắp nơi, chính xác là một ngày tốt để du sơn ngoạn thuỷ. Vì vậy Thần hầu đại nhân quyết định dẫn bốn bé con lên núi du ngoạn, sẵn tiện dạy chúng phân biệt thảo dược để tránh cho chúng (chủ yếu là Tiểu Truy Mệnh) ăn nhầm phải hoa quả có độc.

Cũng như mọi khi, Tiểu Thiết Thủ đẩy xe cho Tiểu Vô Tình, Thần hầu nắm tay Tiểu Lãnh Huyết, Tiểu Truy Mệnh chạy ngược chạy xuôi cùng đến vùng non nước. Cả nhóm năm người tới nơi - vùng ngoại ô ngoài thành. Tiểu Truy Mệnh lên tiếng đề nghị chơi diều. Vì vậy chia thành Tiểu Vô Tình cùng Tiểu Thiết Thủ một đôi, Tiểu Truy Mệnh và Tiểu Lãnh Huyết một đội, cùng đưa diều bay lên trời. Thế là trên nền trời xanh xuất hiện hai con chim một xanh một đỏ.

Do thân thể bị hạn chế, Tiểu Vô Tình chỉ có thể đưa diều lên tầm vừa vừa. Tiểu Truy Mệnh có thể vừa chạy vừa phong nên con diều hình chim én màu đỏ thắm của nó bay lên rất cao, vượt xa con diều màu xanh của Tiểu Vô Tình.

Tiểu Vô Tình là một đứa trẻ vừa cao ngạo vừa kiên nhẫn, nó không chịu thua, lệnh cho con diều của mình phải bay lên thật cao. Nhìn thấy dáng dấp cố gắng của nó, Tiểu Truy Mệnh không đành lòng đành buông lơi dây. Thế là con diều đang bay cao bỗng rơi xuống đất. Tiểu Vô Tình thấy thế liền không hề ngại ngần chọc ngoáy: "Bay cao cho lắm vào!"

Tiểu Truy Mệnh thấy Tiểu Vô Tình cười hài lòng, trong lòng cũng không thấy tức giận. Nhưng nó vẫn chạy đến chỗ Tiểu Vô Tình chọc lại: "Ta không tin diều của ngươi sẽ không rơi xuống." Nó đến bên gần, lắc dây diều trên tay Tiểu Vô Tình một chút. Thế là con diều lập tức rơi xuống đất. Tiểu Vô Tình tức giận giơ tay đánh Tiểu Truy Mệnh, nhưng Tiểu Truy Mệnh đã kịp né, thế là đôi bên ầm ĩ cả lên.

Vui đùa được một lúc, Tiểu Thiết Thủ đề nghị đi câu cá. Bốn tên tiểu hài tử liền ra dòng suối gần đó câu cá. Trong thời gian không quá một chén trà, Tiểu Truy Mệnh đã ngáp ngắn ngáp dài rồi nói: "Chậm thế! Chờ cá cắn câu không phải là tác phong của ta!"

Nói rồi nó nhảy phắt xuống nước bắt cá. Tiểu Lãnh Huyết cũng phi cần câu sang bên, nhảy xuống nước. Tiểu Truy Mệnh nhìn Tiểu Thiết Thủ ngoắc tay: "Nước mát lắm, các ngươi mau xuống đi!" Tiểu Thiết Thủ cũng toan nhảy xuống nhưng lại trù trừ quay lại nhìn Tiểu Vô Tình.

Nó nhàn nhạt nói: "Các ngươi cùng đi chơi đi." - Lời nói không ngữ điệu, cũng chẳng có biểu cảm gì.

Tiểu Truy Mệnh thấy vậy bèn nhảy lên bờ, kéo Tiểu Thiết Thủ đến gần Tiểu Vô Tình rồi nói: "Chúng ta cùng đưa hắn xuống nước chơi đi." Nói rồi hai đứa hợp sức bế Tiểu Vô Tình lên ngồi trên một phiến đá lớn. Tiểu Thiết Thủ đỡ hai chân nó thả xuống nước. Tiểu Vô Tình nhìn hai chân trong dòng nước, có những con cá nhỏ vờn quanh, tuy hai chân không có cảm giác nhưng trong lòng hết sức cao hứng.

Đang nằm trong bụi cỏ nghỉ ngơi, Thần hầu nghe tiếng bốn đứa trẻ đùa chơi liền lại gần xem chúng đùa gì. Vừa tới gần, ông đã toát hết cả mồ hôi lạnh. Tiểu Vô Tình ngồi trên tảng đá lớn gần suối, chân thả xuống nước. Tiểu Lãnh Huyết năm tuổi nửa thân ngập trong nước, thực là quá mức nguy hiểm mà. Nếu có gì xảy ra thì Thần hầu đại nhân anh minh cái thể cũng không thoát khỏi số phận bị Tuyết Di oán hận cả đời! Thần hậu hoảng hốt bước hai ba bước đến bên dòng nước, ôm lấy Tiểu Vô Tình và Tiểu Lãnh Huyết lên bờ. Tiểu Thiết Thủ và Tiểu Truy Mệnh le lưỡi lên theo.

Trở lên bờ, Thần hầu bình tĩnh giáo huấn lũ trẻ: "Tiểu Hạ, Tiểu Thương, ta đã nói các con không thể xuống nước vui đùa, các con có nhớ lời ta không? Hơn nữa các con còn mang theo cả Tiểu Dư và Tiểu Khí xuống nước. Trong nước hết sức nguy hiểm, các con có biết không? Chẳng may sóng to gió lớn nổi lên... (lời tác giả: Thần hầu đại nhân thân mến ơi... chỉ là suối nước thôi mà...) thì sẽ rất kinh khủng đấy..."

Bốn tên nhóc con đã được lĩnh giáo qua khả năng nói dài nói dai của Thần hầu, chúng đều đã chuẩn bị tâm lý phải lắng nghe rồi. Nhưng bài phát biểu dài dằng dặc của Thần hầu bị tiếng hắt xì của Tiểu Vô Tình cắt ngang. Tiểu Truy Mệnh lập tức tặng cho Tiểu Vô Tình một cái nhìn tán thưởng, quả là hắt xì cực kì đúng lúc.

Thần hầu thấy quần áo chúng ướt lẹp nhẹp đành phải chấm dứt bài phát biểu, nhóm lửa để chúng hơ quần áo. Bốn tên nhóc con vây quanh đám lửa, bắt đầu làm loạn tiếp.

Lần này đến phiên Tiểu Vô Tình đề nghị trò chơi.

Tiểu Vô Tình nghiêm nghị nói: "Chi bằng mình ngâm thơ."

..........

Đáp lại là một mảng không gian yên tĩnh.

Tiểu Lãnh Huyết vội đưa ra kiến nghị: "Hay mình chơi đuổi bắt sói đi."

..........

Đổi lấy một mảng tĩnh lặng khác....

Thần hầu thấy vậy bèn nói câu dí dỏm để đem lại bầu không khí hoà hoãn: "Hay để thế thúc kể chuyện xưa cho các con nghe nhé?"

Tiểu Thiết Thủ liền nói: "Thực ra ngâm thơ cũng không tệ..."

Tiểu Truy Mệnh đáp ngay: "Thực ra đuổi bắt sói cũng mới mẻ lắm..."

Bốn đứa trẻ chơi đùa cả ngày, rất vui vẻ nhưng cũng đến lúc chúng phải về. Thần hầu lên tiếng gọi: "Bốn con khỉ con, về nhà nào. Tuyết Di đang chờ chúng ta ăn đó."

Không lời đáp lại.

Thần hầu cúi xuống nhìn. Hoá ra cả bốn đứa đã nằm lăn trên cỏ ngủ say, không đứa nào chịu đứng lên đi về.

Thần hầu cảm thấy vô cùng nhức đầu. Bây giờ làm sao có thể dẫn chúng về đây?

Thế nhưng trên đời này không có gì có thể làm khó Thần hầu vĩ đại của chúng ta.

Thần hầu bế Tiểu Vô Tình lên nằm trên xe đẩy, sau đó đem Tiểu Lãnh Huyết lên gối vào đùi Tiểu Vô Tình, vậy là đối phó được hai đứa. Rồi tiếp ông bế Tiểu Truy Mệnh bằng một tay, tay kia đẩy Tiểu Thiết Thủ lên lưng, dùng chân đẩy xe đẩy. Và rồi cứ thế đẩy từng bước từng bước một về đến Thần bổ ti.

Lúc Thần hầu về đến Thần bổ ti, Tuyết Di đã chờ rất lâu. Có điều trông thấy bộ dạng đáng thương của "ông trông trẻ" kia, bao nhiêu lời trách mắng của Tuyết Di phải nuốt hết vào trong bụng.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

5. Cho ôm một cái

Mọi người đều biết rằng Thần hầu của Thần bổ ti anh minh thần võ, trung can nghĩa đảm, trung quân ái quốc. Ông là trụ cột của nước nhà, là tấm gương của quan viên, là thần tượng của nhân dân. Tuy nhiên không phải Thần hầu đại nhân phiền não nào cũng có thể giải quyết, khó khăn nào cũng có thể vượt qua.

Gần đây, ông cực kì phiền não. Vậy lý do là gì? Xin đọc mấy đoạn ngắn sau:

Đoạn ngắn 1:

Giữa lúc Thần hầu đang bế Tiểu Vô Tình đi dạo vườn hoa ngắm hoa thì Tiểu Thiết Thủ đã đẩy xe đến trước mặt. Tiểu Thiết Thủ hướng về phía Thần hầu hành lễ rồi cười nói: "Thế thúc người rất mệt mỏi rồi, người bỏ Tiểu Dư ra đi, con đẩy đệ ấy là được rồi."

Thực là có lòng hiếu, Thần hầu cũng không tiện cự tuyệt.

Đoạn ngắn 2:

Thần hầu giơ cao hai tay cho Tiểu Vô Tình chơi trò bay bay, thực là sung sướng hết biết trong lòng. Bỗng nhiên Tiểu Truy Mệnh đẩy xe đẩy chạy đến trước mặt bọn họ.

Tiểu Truy Mệnh lúc lắc đầu nói: "Thế thúc, người sao lại bế Tiểu Dư ra ngoài thế? Làm hại bọn con ba thiếu một. Người mau buông Tiểu Dư xuống đi!"

Ba thiếu một? Thần hầu không biết mình có nghe lầm không. Nhưng Tiểu Truy Mệnh lúc nào cũng gấp gáp, không đợi Thần hầu phản ứng đã nhảy dựng lên như muốn bắt lấy Tiểu Vô Tình. Thần hầu bất đắc dĩ đành phải buông Tiểu Vô Tình ra, nhìn Tiểu Truy Mệnh cao hứng đưa nó về phòng.

Thần hầu theo đuôi bọn chúng đến phòng kiểm tra. Không thể để có chuyện cờ bạc xảy ra trong Thần bổ ti được.

Thần hầu ở bên ngoài hé cửa nhìn lén vào.

Tiểu Truy Mệnh cười nói: "Ta mang Tiểu Dư về rồi nè, chúng ta chơi trò săn bắt cướp đi! Chúng ta chia hai tổ, ta và Tiểu Dư vào đội quan, Tiểu Hạ và Tiểu Khí vào tổ cướp nhé?"

Tiểu Vô Tình liếc mắt nhìn Tiểu Truy Mệnh: "Ta không vào tổ với kẻ không có não."

Tiểu Truy Mệnh tức giận chỉ Tiểu Thiết Thủ và Tiểu Lãnh Huyết nói: "Thế ngươi muốn vào tổ với kẻ có đầu óc nào?"

Tiểu Vô Tình nhìn Tiểu Thiết Thủ lẫn Tiểu Lãnh Huyết rồi lắc đầu nói: "Chẳng kẻ nào hết. Mình ta một tổ."

Tiểu Thiết Thủ cúi đầu nhỏ giọng: "Ta có ăn cơm mà..." (Tiểu Thiết Thủ à... ăn cơm và đầu óc đâu có liên quan đến nhau?)

Tiểu Lãnh Huyết thì yên lặng, ghi nhớ trong lòng là quan trọng là tóc phải dài.

Đoạn ngắn 3

Thần hầu đi tản bộ trong hoa viên, bỗng nghe được một tiếng động rất nhỏ ở sau hòn non bộ. Thần hầu liền cẩn thận tiến lại xem, té ra là Tiểu Vô Tình đang ngồi một mình tại đó:

Thần hầu liền với tay ôm lấy Tiểu Vô Tình: "Tiểu Dư, sao con lại ở đây?"

Tiểu Vô Tình lắc lắc cái đầu nhỏ đáng yêu.

Thần hầu cười hỏi: "Tiểu Hạ chúng nó đâu rồi? Sao lại không chơi cùng với con?"

Tiểu Vô Tình liền vùng vằng: "Con không thèm chơi với bọn nó ấy!"

Thần hầu cười ha hả rộ lên, thì ra nhóc con đang dỗi. Chẳng qua là theo ông biết Tiểu Thiết Thủ có bao giờ bắt nạt Tiểu Vô Tình đâu.

Đúng lúc đó, Tiểu Lãnh Huyết thở hổn hển chạy lại, nhìn Tiểu Vô Tình vui sướng kêu lên: "A, tìm được ngươi rồi!"

Tiểu Lãnh Huyết liền kéo tay áo của Thần hầu nói: "Thế thúc, người mau buông tiểu nương tử của con ra đi!"

Thần hầu ngẩn ngơ. Tiểu nương tử? Nhóc con này ám chỉ Tiểu Dư à?

Tiểu Vô Tình tức giận quay mặt đi chỗ khác, không thèm nhìn.

Thần hầu xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Lãnh Huyết: "Tiểu Dư làm tiểu nương tử của con từ bao giờ thế?"

Tiểu Lãnh Huyết kêu lên: "Đó là vợ con mà! Người mau thả vợ con xuống đi!" - nói rồi nó nhảy bật lên với với lấy Tiểu Vô Tình.

Tiểu Vô Tình cáu giận nghiêng người xuống phía dưới đánh Tiểu Lãnh Huyết.

Thần hầu sợ hai đứa đùa nhau bị thương liền đặt Tiểu Vô Tình xuống xe đẩy. Tiểu Vô Tình thấy thế lập tức đưa tay đánh vào đầu Tiểu Lãnh Huyết.

Đúng lúc đó thì Tiểu Thiết Thủ và Tiểu Truy Mệnh cũng chạy ào ào đến.

Tiểu Thiết Thủ vỗ vỗ Tiểu Lãnh Huyết, khen ngợi: "Tiểu Khí rất lợi hại nha, đã tìm được Tiểu Dư đầu tiên!"

Tiểu Truy Mệnh di di chân: "Không công bằng, hắn là sói con mà, đi săn là bản lĩnh giỏi nhất của hắn!"

Tiểu Vô Tình lại vươn tay đánh người, mục tiêu lần này là Tiểu Truy Mệnh.

Thần hầu không hiểu nên cười hỏi: "Các con cuối cùng đang chơi gì thế?"

Tiểu Thiết Thủ thành thật nói: "Chúng con đang chơi trò tìm tân nương. Tiểu Dư đóng vai tân nương đi trốn, bọn con ai tìm được đệ ấy trước thì sẽ thắng à."

Thần hầu cười ha hả nói: "À... vậy thực ra ta là người đầu tiên tìm được Tiểu Dư..."

Tiểu Thiết Thủ lên tiếng nhắc nhở: "Thế thúc à, người và Tiểu Dư là tình phụ tử nha." - Hai chữ "phụ tử" nó cố tình nhấn thật mạnh.

Tiểu Truy Mệnh ôm bung nói: "Thế thúc à, người nên dè dặt nha."

Tiểu Lãnh Huyết mở to mắt nói: "Thế thúc, người không nên có ý định với Tiểu Dư nha."

Tiểu Vô Tình nghiêm nét mặt, cả giận mà rằng: "Các ngươi... Ai thèm làm tân nương tử đi trốn của các ngươi chứ? Ta không thèm để ý đến các ngươi nữa!"

Nói rồi Tiểu Vô Tình đẩy xe đẩy đi, còn ba tên nhóc còn lại lẽo đẽo theo sau, nói chuyện không ngừng.


Các đoạn ngắn đã hết, nay xin về lại với câu chuyện của chúng ta.

Thần hầu thở vắn thở dài: "Phiêu Tuyết, ngươi xem, mỗi lần ta ôm Tiểu Dư là y như rằng ba tên nhóc con đó làm ta mất hứng mà."

Tuyết Di hiểu rõ cười cười: "Ai bảo đại nhân bất công cơ, chỉ thích bế mỗi Tiểu Dư."

Thần hầu cười nói: "Tiểu Dư đi lại không tiện nên tự nhiên ai cũng muốn ôm nó một cái an ủi. Tiểu Khí tuổi còn nhỏ, có người thích ôm cũng là đương nhiên. Còn Tiểu Hạ và Tiểu Thương có còn bé đâu."

Tuyết Di không tán thành: "Bọn chúng trước sau gì vẫn là trẻ con thôi. Đại nhân nên quan tâm hơn đến bọn chúng."

Thần hầu gật đầu.

Hôm sau, Tiểu Thiết Thủ đang quét sân trong hoa viên, Thần hầu bỗng ôm lấy Tiểu Thiết Thủ, cười nói: "Tiểu Hạ ngoan lắm, thế thúc ôm con một cái nha?"

Tiểu Thiết Thủ sửng sốt, một lúc sau mới dè dặt nói: "Thế thúc, có phải người bị bệnh không? Con gọi đại phu cho người nha?"

Hôm sau nữa, Tiểu Truy Mệnh trong lòng vui sướng cầm bánh đường trắng về phòng thì đúng lúc Thần hầu chạy đến ôm lấy nó.

Thần hầu cười nói: "Tiểu Thương về phòng à? Để thế thúc bế con về nha?"

Tiểu Truy Mệnh lập tức ôm hết đống bánh đường trắng vào lòng, kêu lên: "Thế thúc, người là Thần hầu, không được giữa ban ngày ban mặt đoạt bánh đường trắng của con được!"

Hôm sau nữa, Tiểu Lãnh Huyết vừa ra khỏi phòng thì bị hai bàn tay lớn ôm lấy.

Thần hầu cười cười: "Tiểu Khí có muốn chơi trò bay bay với ta không?"

Tiểu Lãnh Huyết từ nhỏ tính tình đã thẳng thắn nên không chút nghĩ ngợi, đáp ngay: "Không."

Xung quanh Thần hầu, lá rụng tả tơi, gà bay chó sủa...

Ba ngày sau, Thần hầu lại than thở.

Ông nhìn Tuyết Di hỏi: "Phiêu Tuyết, ngươi xem đi, bốn con khỉ con đó vì sao hợp lại trốn ta hết vậy?"

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

3 nhận xét: